Chương 279: Lăng gia biến (tiếp theo)

Thành Thủy Mặc đã trở nên hỗn loạn, bình dân bá tánh thì yên ổn trốn ở trong nhà, không thò đầu ra ngoài nửa bước, tránh bị loạn đao làm liên lụy đến mạng nhỏ. Các thế lực nhỏ hoặc thế lực trung lập thì chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến. Dù sao thì đánh nhau không liên quan đến bọn hắn, cùng lắm thì sau này kẻ nào làm lão đại thì bọn hắn nghe theo kẻ đó vậy.

Chiến đấu đã lan tới trước cửa Lăng gia. Trước đó do có lệnh của Lăng Phiên Hùng, toàn bộ người của Lăng gia đều triệt thoái về đại viện, cho nên không có ai ham chiến, mà chỉ vừa đánh vừa lui. Địch nhân thì càng lúc càng lấn lướt, cuối cùng đang giằng co tại trước đại môn Lăng gia.

Lăng Phiên Hùng thân là nhất gia chi chủ, thực sự có phong phạm của một kiêu hùng, hiên ngang cùng với vệ sĩ và một đám trưởng lão, hộ pháp đứng trước cửa, nhìn thấy một đám đông nghịt hắc y nhân, trong lòng tuy hơi rung động một chút, nhưng rất nhanh sau đó bình thường trở lại.

- Các vị, hôm nay dám đánh chủ ý lên Lăng gia chúng ta, hẳn là các vị đã biết hậu quả rồi chứ?

Trong lời của hắn bao hàm một tia uy hiếp, nhiệt độ không gian dường như bị sát ý trong lời nói làm giảm đi một nửa. Hắc y nhân đứng đầu tay cầm đại đao nhuốm máu, xách cổ một tên tộc nhân Lăng gia cười lớn:

- Khặc khặc! Lăng gia chi chủ quả nhiên có đảm lượng. Chỉ cần hôm nay các ngươi chịu buông vũ khí đầu hàng, thượng cấp sẽ thả cho các ngươi một ngựa. Thế nào?

Vừa nói hắn vừa nhấc tay, thả tên Lăng gia đệ tử kia ngã xuống dưới đất. Toàn bộ tu vi của người này đã bị phong bế, thân hình hắn run lẩy bẩy. Theo một tiếng quát nhẹ, có thêm khoảng hơn mười tên Lăng gia đệ tử bị bắt cũng được đưa đến.

Lăng Phiên Hùng sắc mặt âm trầm, trả lời:

- Nếu hôm nay Lăng mỗ không đồng ý?

Hắc y thủ lĩnh cười lớn:

- Khặc khặc! Thượng cấp đã hạ lệnh: Giết!

Lúc này, tên Lăng gia đệ tử đang run lẩy bẩy thấy trước mặt là gia chủ thì khóc lớn:

- Gia chủ! Cứu đệ tử! Đệ tử không muốn chết! Tha cho ta! Tha cho ta! Các ngươi muốn gì cũng có thể! Tiền ư? Ta cũng có, cầu xin các ngươi...!

Ở phía dưới đũng quần của hắn lúc này đã chảy ra một chất lỏng hôi hám màu vàng nhạt.

Lăng Phiên Hùng sắc mặt càng thêm khó coi.

- Lăng Tiếu! Thường ngày lão tử thấy ngươi phong lưu tiêu sái, bô bô cái mồm, bộ dáng thiên lão đại ta lão nhị. Ngày hôm nay lại lộ rõ bản chất của ngươi! Ha ha ha! Lăng Hầu ta khinh bỉ ngươi!

Một tên Lăng gia đệ tử bị bắt cười lạnh hét lớn, kéo theo các đệ tử bị bắt còn lại cũng hò hét:

- Hừ! Một đám chuột nhắt! Lúc nãy lão tử đã xiên chết một vài con lợn, hôm nay có chết cũng yên tâm mở miệng cười! Hắc hắc!

- Xí! Ngươi kiêu ngạo cái trym! Lão tử hôm nay vừa lấy đầu của hơn chục con cẩu còn chưa nói.

- Im miệng cho ta! Lăng Phi mỗ hôm nay chém chết dưới kiếm không dưới hai chục thằng, các ngươi so với ta tính cọng lông!

- Lăng Tiếu! Tiểu tử ngươi bán bạn cầu vinh, chết sẽ bị tra tấn dưới 18 tầng địa ngục!

- Lão tử nhổ vào ngươi, Lăng Tiếu!

-....

Chứng kiến đám đệ tử ngoài tên Lăng Tiếu bị bắt ra, còn lại tâm không sờn, mang một ý chí không sợ chết, sẵn sàng hy sinh vì gia tộc, Lăng Phiên Hùng cười lớn:

- Các con! Bản gia chủ kiêu ngạo vì các ngươi! Các ngươi yên tâm! Hôm nay bản gia chủ sẽ tự mình vặt đầu bọn hỗn đản này xuống, trả thù cho các ngươi! Phụ mẫu huynh đệ tỷ muội các ngươi, bản gia chủ sẽ thay các ngươi bảo hộ!

Đám đệ tử đồng loạt quỳ xuống bái:

- Gia chủ! Đệ tử hôm nay đi trước! Cha mẹ đệ tử, kính xin gia chủ lưu tâm một thoáng! Cha, mẹ! Hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng nhị lão đến tuổi già!

Lăng Hầu là người đầu tiên lên tiếng, bất ngờ trong tay rút ra một chiếc dao găm, lao về phía tên hắc y gần nhất đâm một nhát. Tên kia không kịp đề phòng bị một đao đâm xuyên tim, lập tức ngã xuống tắt thở. Những đệ tử khác cũng vùng lên chống trả, mặc kệ tu vi mình bị phong bế, cứ thế lao lên tấn công.

- Lớn mật! Giết chúng!

Hắc y thủ lĩnh tức giận đỏ mặt. Vốn muốn đem đám đệ tử này uy hiếp Lăng Phiên Hùng một phen, ai ngờ kế hoạch bị phản pháo, bọn hắn bị một đám tiểu tử bị phong bế tu vi đánh đấm. Đây là chuyện cỡ nào mất mặt? Không hề do dự, lập tức hạ lệnh giết.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Loạn đao loạn kiếm giơ lên, đám đệ tử Lăng gia từng người từng người ngã xuống. Cuối cùng, không ngờ chỉ còn một mình Lăng Hầu còn đứng, nhưng thân hình hắn lảo đảo, trên người chằng chịt vết thương, máu tươi tuôn ra như suối, có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa. Lúc này, hắn đột nhiên quay đầu, chậm rãi khó khăn từng bước tiến đến trước mặt Lăng Tiếu đang nằm co ro một bên. Lăng Tiếu thấy Lăng Hầu sắc mặt lạnh như băng tiến đến, khuôn mặt biến thành trắng bệch, vội vã bò về đằng sau, sợ hãi kêu:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Lăng Hầu khó khăn thều thào nói:

- Hôm nay, trời cao chứng kiến! Lăng Hầu ta muốn thanh lý môn hộ, giết kẻ vong ơn phụ nghĩa, bán bạn cầu vinh như ngươi! Lăng Tiếu! Ngươi không xứng mặc áo có gia huy họ Lăng! Ngươi không xứng mang họ Lăng!

Dùng hết chút sức lực ít ỏi còn lại, Lăng Hầu hét lên một tiếng, một đao đâm xuống.

Phập!

Tiểu đao đâm ngập vào cổ họng Lăng Tiếu đến tận chuôi. Lăng Tiếu chỉ biết ôm cổ họng kêu ọc ọc vài tiếng rồi tắt thở. Chết không nhắm mắt. Khuôn mặt vẫn còn mang theo nỗi kinh hoàng.

Lăng Hầu sau khi giết Lăng Tiếu, ngửa đầu lên trời hét lớn:

- AAAAAA!!!!! Gia chủ! Đệ tử mạo muội thay người thanh lý môn hộ, xin người thứ lỗi!

Nói xong, cơ thể Lăng Hầu ngã xuống đất, không còn khí tức nữa. Phía Lăng gia, một tên trưởng lão quỳ xuống khóc lớn:

- Hầu nhi! Sao ngươi lại bỏ gia gia ở lại một mình! Tên tiểu tử bất hiếu nhà ngươi!!

Vị trưởng lão này chính là gia gia của Lăng Hầu. Hôm nay thấy tôn nhi của mình vì Lăng gia mà hy sinh, lão trong lòng vô cùng tự hào, nhưng càng nhiều hơn là vạn phần bi thương. Thường ngày Lăng Hầu được lão vô cùng yêu quý, là tâm can bảo bối của lão, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng của lão như chết lặng, bi thống không thôi. Lão đột nhiên quỳ xuống:

- Gia chủ! Cầu gia chủ làm chủ cho Hầu nhi!

Lăng Phiên Hùng sắc mặt lạnh lẽo:

- Lăng Kiền trưởng lão yên tâm, mạng của tất cả bọn chúng, bản gia chủ đều muốn!

Hắc y thủ lĩnh sau khi giết chết toàn bộ người bị bắt, hỏi Lăng Phiên Hùng:

- Lăng gia chủ, bây giờ, ngươi ý kiến thế nào?

Lăng Phiên Hùng sắc mặt âm hàn:

- Dám tới gây sự tại sản nghiệp Lăng gia, lại còn ra tay giết hại đệ tử Lăng gia. Các ngươi còn muốn thế nào ư? Hôm nay toàn bộ lưu lại cho lão tử!

Hắc y thủ lĩnh cười lớn:

- Ha ha ha ha! Không ngờ Lăng gia chủ vẫn còn rất khí phách! Bản tọa rất thưởng thức! Được! Nếu như ngươi đã một lòng muốn chết, bản tọa liền không khách khí! Người đâu! Bắn pháo hiệu!

Chíu! Bành!!

Một tên hắc y nhân tung pháo hiệu lên trời, nổ một tiếng chói tai. Tên hắc y thủ lĩnh đột nhiên sắc mặt cứng lại. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng: Đội ngũ kia sao lại thiếu mất vài người? Còn nữa, pháo hiệu đã lên, tại sao không thấy có chuyện gì xảy ra?

Lăng Phiên Hùng đột nhiên cười lạnh:

- Các ngươi đang muốn chờ mấy con chuột nhắt kia phối hợp giết ra đúng không? Hừ! Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng muốn đem ra làm xấu mặt! Người đâu! Mang ra đây!

Vù! Vù! Vù! Vù!

Vài chục bóng người mặc đồ tím, đeo mặt nạ mang theo hơn trăm người bị trói xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

- Kia là... Lăng Vinh trưởng lão! Lăng Phúc trưởng lão! Lăng Mộng hộ pháp,.... còn kia, là Lăng Vân trưởng lão!

Nhận ra thân phận đám người bị bắt, những tộc nhân Lăng gia đột nhiêu hiểu ra một cái gì đó. Lăng Phiên Hùng lạnh nhạt nói:

- Các vị! Mấy con chuột nhắt mà các vị cài vào Lăng gia cũng có chút năng lực. Tuy nhiên, chút năng lực đó vẫn còn kém lắm! Hôm nay các ngươi giết hại Lăng gia tử tôn của ta nhiều như vậy, trước tiên, ta muốn trả lại một chút lễ!

Vung tay lên, ánh đao lóe sáng. Hơn trăm cái thủ cấp liền bị chặt xuống. Toàn bộ nội gián các thế lực cài vào Lăng gia, bao gồm cả thân nhân họ hàng, thê tử,... toàn bộ bị chém đầu.

Hắc y thủ lĩnh sắc mặt ngày càng đen, cuối cùng hắn hét lớn:

- Lên cho ta! Giết!

Phía này, Lăng Phiên Hùng ra lệnh:

- Thề chết bảo hộ Lăng gia! Giết!

- Giết!!!!!

Lăng gia tộc nhân đồng loạt rút vũ khí, hét lớn lao về phía quân địch. Một hồi chém giết lại bắt đầu