Sáng hôm sau, Lăng Huyền Phong tỉnh dậy. Hắn cảm thấy lưng mình có chút đau, hông có chút tê dại.
- Quái lạ, hôm qua mình làm gì mà...
Thử cử động mình, hắn cảm giác mình chạm vào một vật tròn tròn vô cùng mềm mại. Hắn tiện tay xoa nắn một chút.
- A!
Một tiếng rên nhỏ vang lên, Lăng Huyền Phong giật mình. Kháo! Sao cái giọng này nghe quen quen vậy? Quay sang nhìn, hắn chỉ ước gì mình đang nằm mơ.
- Bà mẹ nó! Đừng có đùa mà! Tại sao lại là nàng?
Hắn cảm giác cơ thể mình có chút run run vì sợ hãi. Không phải chứ? Tối hôm qua mình nằm mơ được "ấy ấy" nàng, mà bây giờ nàng ta đang nằm đây, không lẽ đây là sự thật?
Véo véo vào má mình. Đau! Đây là sự thật. Hắn cầu trời khấn phật rằng không phải mình giở trò "dê xồm" với người ta chứ?
Đang trong bộn bề suy nghĩ, đột nhiên cơ thể mềm mại đó nhẹ nhàng quay lại, ôm chầm lấy hắn, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Tiểu sắc lang! Sao không ngủ thêm chút nữa đi?
Nghe thấy giọng nói này, hắn càng sợ hãi. Mẹ ơi, nữ nhân này có bao giờ nhẹ nhàng với ai đâu? Ngay cả gia gia mình mà nàng vẫn dám xưng "lão nương" cơ mà?
- Khụ! Biểu tỷ! Bây giờ sáng rồi mà?
- Xí! Đêm qua đã làm vậy với ta rồi, ngươi còn gọi ta là biểu tỷ? - Vu Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn.
- Ặc! Vậy thì gọi là gì?
- Ừm... gọi ta là nương tử, lão bà, cùng lắm là tiểu Tuyết...
Càng về sau giọng nàng càng nhỏ. Thay đổi danh xưng nhanh như thế này khiến nàng có chút không kịp thích ứng.
- Vậy thì biể... ặc... lão bà... bây giờ dậy thôi, đã sáng rồi, dậy thôi, nếu mọi người không thấy nàng trong phòng sẽ lo lắng á!
- Ách! Ngươi nói đúng, ta đi liền... a!
Vừa mới vội vàng bước được một bước, Vu Thiên Tuyết liền ngã nhào xuống, phía dưới của nàng lúc này đã có chút đau rát. Nàng oán hận nhìn tiểu tử thối kia. Tối hôm qua hắn thật mạnh bạo. Thế quái nào mà vẫn ngủ được cơ chứ?
- Tại ngươi đó! Sắc lang!
--------------------------------------
Chuyện xảy ra đêm vừa rồi giữa Lăng Huyền Phong và Vu Thiên Tuyết không hiểu vì sao đã truyền ra khắp Độc Cô Phủ. Lăng Huyền Phong mới ăn điểm tâm sáng, đã có hạ nhân vào báo rằng gia gia hắn đang chờ.
Thấp thỏm lo âu hắn tiến vào chính đường Độc Cô gia. Lúc này, ngồi trên chủ vị là Độc Cô lão thái, bên cạnh là Lăng lão gia tử. Ngồi hai bên lần lượt là Vu lão gia, Lăng tam gia. Nhìn thấy hắn cùng Vu Thiên Tuyết đi vào, Lăng lão gia giả vờ nhấp một ngụm trà, nhưng được nửa đường thì người lão cảm thấy run bần bật. Hóa ra nếu như nhìn kỹ thì trên mặt Lăng lão gia tử bầm tím trông không khác gì một đầu heo. Hiển nhiên là hôm qua bị lão phu nhân chỉnh cho một trận. Vội vàng hắng giọng một cái, lão nói:
- Phong nhi, ngươi có biết hôm nay chúng ta gọi ngươi đến làm gì chăng?
- Xin gia gia chỉ giáo.
- Hừ! Còn giả bộ ngây ngô? Tiểu tử ngươi hôm qua làm gì Tuyết nhi, nghĩ mấy lão già chúng ta điếc sao?
Vu lão gia tử đập bàn nói lớn, nhưng trông vẻ mặt thì không giống như tức giận, mà là vui vẻ.
- Ặc! Vu lão gia tha mạng!
- Ngươi gọi lão tử là gì? - Vu lão trợn mắt nhìn?
- Là lão gia!
- Phóng rắm! Tiểu tử không biết liêm sỉ nhà ngươi!
Lăng Huyền Phong rụt cổ. Không gọi ngươi là lão gia, chẳng lẽ gọi ngươi là tôn tử? Lăng tam gia vội vàng ghé vào tai hắn:
- Gọi một tiếng ông nội vợ!
Lăng Huyền Phong hiểu ra, nhanh nhảu cười hề hề:
- Ông nội! Thằng cháu vô lễ, mong ông nội tha thứ!
Vừa nói hắn vừa chạy ra đằng sau đấm lưng cho Vu lão. Hiển nhiên lão vô cùng hưởng thụ, chỉ ừm một tiếng rồi để cho hắn đấm lưng. Độc Cô lão thái, à không, bây giờ phải gọi là Lăng lão phu nhân, nói:
- Tuyết nhi, ra đây cho nãi nãi xem.
Vu Thiên Tuyết xấu hổ gật đầu, vội vàng chạy đến bên nãi nãi, bà nói:
- Ừm, nhan sắc xuất chúng, cũng ngoan ngoãn. Ài, chỉ tiếc rằng tiểu Mị nhi không có ở đây, lão bà tử ta thế mà cũng có những 2 cháu dâu! Ha ha ha ha!
Lăng tam gia nghe thấy thế thì hú lên quái dị:
- Nhi tử! Ngươi còn có người khác sao?
Vu lão gia tử nói:
- Tiểu tử thối! Gia gia cũng không cản ngươi có thêm người khác. Nhưng mà dám khi dễ Tuyết nhi, lão tử lột da ngươi!
----------------------------
- Tam ca!
Ở bên ngoài, Lăng Hiếu Kiệt gọi Lăng Huyền Phong.
- Tứ đệ! Cũng đúng lúc ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Lăng Huyền Phong đứng nghiêm, ra vẻ già giặn:
- Tứ đệ! Ngươi thật là quá lười biếng. Tam ca không có mặt mấy tháng, ngươi đã bỏ bê trễ nải công việc tu luyện. Tại sao bây giờ vẫn dậm chân ở tầng 36? Ngươi có biết rằng...
- Dừng! Dừng! Dừng! Dừng! Dừng lại cho ta!
Đang định mở lời giáo huấn, thì Lăng Hiếu Kiệt nhanh chóng cắt lời, trợn mắt lên chửi thề:
- Huynh đừng có cậy già lên mặt nhá. Huynh lần trước đưa cho ta đích thực quyển tu luyện thứ 4, nhưng con bà nó quyển thứ 3 huynh còn chưa đưa, huynh nói ta tu luyện kiểu gì?
- Ngươi.. Cái gì... hả?
Lăng Huyền Phong giật mình. Mình chưa đưa quyển 3 cho hắn? Nhanh chóng hắn hỏi hệ thống:
- Anh zai! Lần trước em có lấy công pháp quyển thứ 3 chưa ấy nhỉ?
- Chưa hề!
- Ách!
Lăng Huyền Phong mặt mo đỏ bừng, vội vàng đổi công pháp tu luyện:
- Đây, quyển thứ 3, nhanh chóng tu luyện, còn nữa đưa cho vợ chồng Dương Quá. Bây giờ ta còn có việc, khi khác gặp lại!
Nói xong, không kịp để Lăng Hiếu Kiệt phản ứng, hắn đã chạy mất.