Chương 194: Người đến

Hớp một ngụm trà, Lăng Huyền Phong kiên nhẫn ngồi đợi. Đã qua được gần 1 tiếng, nhưng người mà nữ tử áo vàng nói vẫn chưa thấy đến. Mỹ nữ áo tím ngồi được một lúc thấy buồn bực, liền kéo Lăng Huyền Phong dậy:

- Nè! Ra bên kia chơi với ta một chút!

- Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin người giữ ý. - Lăng Huyền Phong cười nhẹ.

- Xì! Bản cô nương vừa mắt ngươi mới có quỷ! Ra đây luận võ với bản cô nương một chút. Ngươi ngồi đây không thấy chán sao?

- Không hề.

- Ngươi!....

2 nữ tử còn lại che miệng cười. Nữ tử áo trắng nói:

- Muội muội. Xem ra người ta không có hiếu động như muội nghĩ rồi.

- Hứ! Tên kia! Mau ra đây so tài với bản cô nương mau!

- Vị cô nương này, ta....

Hắn chưa nói hết câu, một chiếc phi tiêu màu đen đã phóng thẳng về phía hắn.

- Kháo!

Nhanh chóng bật dậy tránh né, Lăng Huyền Phong chỉ thấy địa phương nơi chiếc phi tiêu đó cắm vào chuyển dần thành màu đen. Toát mồ hôi lạnh, hắn nghĩ thầm: Nữ nhân này thật đáng sợ! Không ngờ trông hoạt bát đáng yêu thế kia, mà lại là một cao thủ ám khí. Hơn nữa lại là ám khí có độc! Hắn kinh hô:

- Cô nương! Ngươi cũng quá ác độc đi a!

- Nói nhảm! Chẳng phải ngươi vẫn né được đó sao? Xem chiêu!

Bất thình lình nàng rút ra một cây loan đao phóng đến tấn công. Lăng Huyền Phong vội vàng sử dụng Đả Cẩu Bổng đón đỡ. Nữ tử áo vàng nhìn thấy hắn dùng Đả Cẩu Bổng một cách thuần thục như vậy thì trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó chú ý định thần quan sát.

Nữ tử áo tím ra chiêu vô cùng ác độc. Các vị trí tấn công đều vào chỗ hiểm, dễ bị tổn thương. Nhưng đây chỉ là đơn thuần so chiêu một chút nên nàng không tung ra đòn sát thủ, chỉ là muốn trêu đùa hắn một chút. Lăng Huyền Phong thì cũng muốn bận rộn một chút nên cũng vui đùa cùng nàng ta. Hai người bất giác đã trao đổi hơn chục chiêu. Nữ tử áo tím thì đổi liên tục thế công từ dùng đao, sao đó lại rút kiếm, rồi lại sử dụng ám khí. Lăng Huyền Phong thì chỉ dùng Đả Cẩu Bổng để tiếp nàng. Hai người so tài có vẻ ngang tay, nhưng thực sự nếu so sánh tổng thể thì Lăng Huyền Phong có nhỉnh hơn một chút.

Khi hai người đã giao chiến được gần một tiếng thì nữ tử áo vàng đứng dậy nói:

- Thôi được rồi, dừng ở đây! Xem ra bọn họ cũng sắp trở về!

Hai người liền nhất loạt tách ra không đánh nữa. Nữ tử áo tím bĩu môi chạy tới chỗ nữ tử áo vàng phụng phịu:

- Hoàng tỷ tỷ! Hắn khi dễ nhân gia! Ngươi phải tìm lại công đạo cho ta!

Lăng Huyền Phong xém chút ngã ngửa. Ta khi dễ ngươi hồi nào? Rõ ràng ngươi tấn công ta trước mà?

Nữ tử áo vàng gõ đầu nữ tử áo tím rồi cười nói:

- Thôi nào! Đánh thì cũng đã đánh rồi! Muội là người đánh hắn trước mà bảo người ta khi dễ muội sao?

- Nhưng mà nam nhân tốt không đánh nữ nhân! Hắn ta là người xấu!

Nữ tử áo vàng véo má nàng một cái, sau đó nói với Lăng Huyền Phong:

- Vị công tử này, bổng pháp cũng rất ảo diệu. Không biết là vị cao nhân nào đã dạy cho ngươi?

- Không giấu gì cô nương, tại hạ được một lão ăn mày dạy cho bổng pháp này.

- Ồ? Là một người ăn mày sao?

Nữ tử áo vàng cười đầy thâm ý nhìn hắn. Lăng Huyền Phong bất chợt nhìn thấy phía bên hông của nàng cũng có một cây gậy trúc màu xanh. Dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn giật mình:

- Phải chăng cô nương là...

Đúng lúc này, một tiếng kêu của chim đại bàng vang lên. Một cặp chim điêu màu trắng như tuyết bay tới. Phía sau đó là hai nam tử. Nhìn thấy cặp chim điêu này, khẳng định trong lòng Lăng Huyền Phong càng rõ ràng: Chẳng lẽ chính là nàng?

Hai nam tử dùng khinh công phi thân đến. Người đi trước thân hình cao lớn, mắt sáng như điện, khuôn mặt vuông vức, tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt, dù không tuấn tú nhưng lại bá khí ngất trời, bên hông cũng đeo một cây gậy trúc xanh. Người kia thì thấp hơn một chút, tướng mạo khôi ngô, mày rậm mắt to, nhưng cả người lại toát ra một chút gì đó ngây ngô.

3 nữ nhân thấy hai người đến thì đứng dậy vui mừng nói:

- Tĩnh ca ca!

- Tiêu đại ca!