Chương 177: Hắc Bạch Vô Thường

- Đáng chết! Là cương thi!

Lăng Huyền Phong hét. Quả nhiên trong sương mù hiện ra từng thân ảnh nhân loại, nhưng bây giờ làn da đã chuyển màu xám ngắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn, dáng đi vật vờ, dần dần bao quanh nhóm Lăng Huyền Phong lại.

- Long Cửu Thiên! Có giỏi ngươi hãy vượt qua đám cương thi này cho ta xem! Ha ha ha ha ha ha!!!!!

Giọng nói của tên yêu quái vang vọng trong không gian. Trong đầu của Lăng Huyền Phong, hệ thống lên tiếng:

- Coi chừng! Đám cương thi này mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, tốc độ của chúng rất nhanh, nhanh hơn rất nhiều đó! Ta đã nhìn qua rồi, toàn bộ dân của Trạm Lư Thôn đều ở đây!

Theo một tiếng hú dài, cả đám cương thi này đồng loạt lao vào tấn công, những cái xác không hồn mang theo tiếng gào ghê rợn tiến đến càng lúc càng gần.

- Đại ca! Đây chính là cương thi mà lần trước huynh đã kể sao? Con bà nó thật kinh tởm!

Trương Phương lần đầu tiên được chân mục diện kiến cương thi, trong bụng hắn sôi lên thành một đoàn, chỉ trực ói ra những thứ đã ăn vừa nãy. Ngày trước nghe đại ca kể lại, vốn hắn còn có chút không tin, nhưng bây giờ tình thế đã bắt hắn không tin cũng phải tin.

- Mọi người chú ý! Đám cương thi này rất nguy hiểm, đừng để bọn chúng đả thương, tốc độ của chúng rất nhanh! Muốn tiêu diệt thì phải đánh nát đầu hoặc phá hủy thân thể của chúng! Đánh vào tim hay bộ phận khác đều vô dụng, bọn chúng đều đã chết, không còn biết đau là gì đâu!

Lăng Huyền Phong vừa nói vừa chém bay đầu 2 tên cương thi. Quả đúng như hệ thống dự đoán, những tên cương thi này cường độ thân thể vô cùng cứng rắn, cứng hơn rất nhiều so với đám ở gần Ngọa Đương. Tuy rằng độ cứng này so với nhóm người mình không là cái gì đáng nói, nhưng nếu bị quây lại thì khó nói lắm. Hơn nữa cho dù bị đánh mất đầu, thì thân thể của chúng vẫn còn hoạt động tấn công được, gây ra phiền toái không nhỏ.

- Con bà nó! Đám cương thi này có cường độ thân thể cấp Đại Võ Sư! - Lý Mục kinh hãi.

Cũng may so với 3-4 tháng trước đó thì nay bọn họ đều đã đột phá tới Võ Vương, chứ nếu không hôm nay chỉ có bước làm mồi cho lũ xác sống này.

- Đừng nói nhảm nữa! Tập trung đánh chết bọn chúng đi! - Lăng Huyền Phong vừa đánh vừa quát. - Cứ như thế này không phải là chuyện tốt! Mọi người có cách nào không?

- Bọn chúng đông như thế này, hơn nữa hàn băng với lôi thuật của thiếp không có tác dụng! - Tô Mị lo lắng nói.

Long Cửu Thiên một tay cầm kiếm chém một gã cương thi thành 2 nửa, tay còn lại dùng chưởng đánh nát đầu một gã cương thi khác ở phía sau lưng, hắng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

- Các người mau đứng sau lưng ta!

Mọi người nhanh chóng tập trung sau lưng Long Cửu Thiên. Chỉ thấy hắn hai tay nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng thôi động đấu khí, mồm hét lớn:

- Xem đây! Kiếm Khai Thiên Hà!

Huy động kiếm trên không trung, hắn chém mạnh xuống, đấu khí điên cuồng phát ra, tạo thành một quả cầu màu trắng cực lớn.

Oành!!!!!

Quả cầu va chạm với mặt đất, gây ra một vụ nổ lớn, sức ép từ quả cầu đánh cho đám xác sống thành đống thịt nát, các mảnh thịt vụn cùng tàn chi rơi lả tả. Một chiêu vừa rồi của Long Cửu Thiên đã đánh chết gần như 8 thành số lượng cương thi! Nhưng cái giá phải trả đó chính là hắn bị thoát lực, ngồi phịch xuống dưới đất.

- Không được rồi! Vừa rồi ta dùng đấu khí quá độ! Bây giờ cảm thấy vô cùng chóng mặt!

- Long huynh đừng lo! Đám còn lại để chúng ta!

Sau một chiêu Kiếm Khai Thiên Hà của Long Cửu Thiên, đám cương thi còn đứng được chỉ còn vài chục tên, đối với đám người Lăng Huyền Phong mà nói, giải quyết cũng chỉ giống như húp chén trà mà thôi.

- Hắc hắc! Không tồi, có thể giải quyết được đám phế vật kia nhanh gọn như vậy, bản yêu có lời khen!

Tên yêu quái tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cười khoái chí, đứng vỗ tay liên hồi, hắn không hề bận tâm đám cương thi kia. Long Cửu Thiên khôi phục được chút khí lực, lảo đảo đứng dậy.

- Yêu nghiệt! Khôn hồn mau thả cô nương vừa rồi ra! Bản vương cho ngươi chết toàn thây!

Yêu quái cười lạnh:

- Hừ hừ! Cô nương? Long Cửu Thiên ngươi chắc chắn không quên được Bạch Như Mộng chứ?

Long Cửu Thiên kinh hãi:

- Cái gì? Là Mộng nhi?

Lăng Huyền Phong thầm kinh ngạc. Bạch Như Mộng? Chẳng phải là tình nhân của Long Cửu Thiên đã táng thân dưới kiếm của Xích Luyện Động Chủ hay sao? Vì sao nàng ta lại ở đây lúc này?

- Các ngươi! Các ngươi!....

Long Cửu Thiên nghẹn giọng, không nói thêm được gì. Tên yêu quái càng được thể càn rỡ:

- Long Cửu Thiên! Tất cả đều là ý trời! Đừng mong thoát được! Ha ha ha ha!

- Không thể nào! Như Mộng, nàng ấy đã mất rồi! Ta không tin!

Long Cửu Thiên bất chợt ôm đầu hét lớn.

- Không ổn!

Lăng Huyền Phong cảm thấy tình hình khó nắm bắt, phải giải quyết tên yêu quái này trước!

- Hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc lòng người! Chết đi!

Ỷ Thiên Kiếm không một chút cản trở đâm ngập vào tim tên yêu quái. Trước khi tắt thở, tên yêu quái vẫn cười:

- Khụ! Khụ! Nhân loại! Giết ta cũng không thể nào ngăn chặn được điều tất yếu!

Cố sử dụng tàn hơi, tên yêu quái bẻ gãy pháp trượng của mình.

Cách! Ù Ù Ù Ù!!!!

Một luồng gió lạnh thấu xương chợt thổi. Lăng Huyền Phong cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ.

- Long huynh! Huynh không sao chứ?

Tô Mị chạy đến chỗ Long Cửu Thiên, thấy hắn vẫn đang ôm đầu lẩm bẩm những điều vô nghĩa, nàng hỏi hắn vài câu nhưng không đáp. Lăng Huyền Phong chạy đến, lắc lắc vài cái, Long Cửu Thiên ánh mắt vẫn còn mơ hồ.

- Long huynh! Tiểu đệ đắc tội!

Chát!!!

Vừa nói dứt lời, Lăng Huyền Phong tung ra một cái tát trời giáng. Long Cửu Thiên bị chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.

- Ta... ta... ta đang làm gì thế này?

- May quá! Huynh tỉnh lại rồi. - Tô Mị vuốt ngực thở phào, đồng thời bí mật giơ ngón tay cái về phía Lăng Huyền Phong.

- Long huynh! Vừa rồi huynh bị nhiễu loạn tâm thần. Khụ... tiểu đệ... đắc tội... cái này...

- Thôi bỏ đi! Dù sao cũng phải cảm ơn Lăng công tử giúp ta tỉnh lại. Vừa rồi... tên yêu quái.. hắn nói về Mộng nhi... chẳng lẽ...

- Long huynh! Đừng tin lời của hắn!

- Không được! Cho dù có phải nàng hay không, nhất định phải cứu cho bằng được người đó! Mà... các ngươi có cảm thấy gì không?

Lăng Huyền Phong chợt cảm thấy một luồng áp lực không tên đè nặng lên tâm trí.

Bịch! Bịch!

Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, vững chãi vang lên. Cả nhóm nhìn lại, trong sương mù có hai thân ảnh bước ra, không đúng, là nhảy!. Bọn họ đi đến đâu, không gian dường như bị đóng băng đến đó.

- Không ổn! Cao thủ Võ Đế! Chạy mau!

Lăng Huyền Phong kinh hãi, hệ thống cảnh báo hai người vừa rồi tu vi cực kỳ cao, thấp nhất cũng là Võ Đế!

Cả nhóm nghe thấy người tới là tu vi Võ Đế thì sợ đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, không quản có mệt hay không, vắt chân lên cổ mà chạy. 2 thân ảnh vừa rồi thấy cả nhóm chạy, dường như cũng không tỏ vẻ vội vàng, chậm rãi "nhảy" theo sau. Chạy được một đoạn dài, nhìn về phía 2 người nọ không thấy đuổi theo, tất cả đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. 2 người nọ dường như chướng mắt mấy người mình.

- Ôi mẹ ơi! 2 kẻ kia là ai nha! Dọa chết thiếp rồi! - Tô Mị cả người vẫn còn lạnh run nép vào người Lăng Huyền Phong.

- Công nhận! 2 kẻ đó vừa đến, dường như làm cho linh hồn của ta bị rút ra vậy. Cao thủ Võ Đế có khác! - Lý Mục hai chân vẫn còn run cầm cập.

- Không đúng! Cao thủ Võ Thánh ta đã gặp qua, không thể nào gây ra áp lực thật sâu vào linh hồn như thế được! - Lăng Huyền Phong phủ quyết. Hắn nhớ lại, cho dù trước mặt Thu Hồng DIệp thì áp lực không thể nào mạnh đến mức đó được, 2 kẻ này là một tồn tại khác!

- Các người đang nói về hai kẻ nào vậy? - Giọng Long Cửu Thiên vang lên.

- Đương nhiên là 2 kẻ trong sương.... - Lăng Huyền Phong quay lại nói, nhưng hắn nhớ ra: Long Cửu Thiên đang ở trước mặt mình, sao giọng của hắn lại ở phía sau lưng?

Những người khác cũng phát hiện ra điều bất thường, trong lòng lạnh run, quay về hướng phát ra giọng của "Long Cửu Thiên", chỉ thấy có 2 người đang đứng, đang hài hước nhìn cả nhóm, Lăng Huyền Phong nhìn vào trang phục: Một nam một nữ. Nữ sắc mặt trắng bệch, miệng tô son đỏ chót, toàn thân mặc tang phục trắng toát, cầm một cây cờ nhỏ. Nam tử sắc mặt màu đen, thân cũng mặc tang phục màu đen, tay cầm một chiếc đèn lồng. Lăng Huyền Phong thốt lên:

- Hắc Bạch Vô Thường!