Chương 167: Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

- Thôi huynh!

Ngô Phạm Bảo kinh hãi hét lớn. Thôi Ngọc đã chết, nếu như hắn không nghĩ cách đào thoát, sớm muộn cũng không tránh khỏi kết cục tương tự. Giống như đoán được ý đồ của hắn, Liễu cô nương hừ lạnh:

- Muốn chạy sao? Mơ tưởng!

Keng! Keng! Keng! Keng!

Chật vật chống đỡ lại thiết phiến của nàng, lại còn bị phi trảo của Mộ Dung cô nương quấy rầy, lại phải tránh né những tia sét từ Diệp cô nương, rốt cục hắn cũng lộ ra sơ hở, bị phi trảo xé rách một bên ngực, máu tuôn ra như suối, nhuộm đỏ một mảng lớn y phục.

- Mẹ kiếp! Xem ra phải dùng tuyệt chiêu!

Lùi lại hai bước, hai tay kết ấn, hắn hô lớn:

- Lang Ảnh song trùng!

Phút chốc, Ngô Phạm Bảo di chuyển cực nhanh, đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Một lúc sau hiện ra tận 2 Ngô Phạm Bảo giống hệt nhau!

- Cái gì?

Liễu cô nương nhíu mày, nhưng tay cũng không ngừng nghỉ, thôi động thiết phiến tấn công. Nàng chọn một tên "Ngô Phạm Bảo" đứng gần nhất.

- Chết đi!

Kình khí gào thét đánh trúng mục tiêu, nhưng không có tiếng va chạm vào da thịt, thay vào đó "Ngô Phạm Bảo" mờ dần rồi biến mất. Nàng đánh sang tên bên cạnh, nhưng không ngờ đó cũng là huyễn ảnh!

- Lăng tướng quân cẩn thận!

Thu Diệp Hương hét, nhưng đã muộn. Một bóng đen hiện ra sau lưng của Lăng tướng quân, một thanh chủy thủ dí sát vào cổ hắn.

- Tất cả dừng tay! Nếu không lão tử không cam đoan sống chết của hắn!

Ngô Phạm Bảo vừa rồi tạo ra hai huyễn ảnh, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh hiện ra phía sau Lăng tướng quân với ý đồ khống chế. Kết quả là hắn đã đạt được mục đích!

- Ngô Phạm Bảo! Ngươi không xứng là một quần hiệp! Đồ vô sỉ! - Mộ Dung cô nương nghiến răng.

- Quần hiệp? Thì đã sao? Liên quan tới sinh mạng, lão tử nhổ vào!

- Ngươi muốn thế nào?

- Còn muốn thế nào? Mau nhường đường để lão tử đi! Nếu không đừng trách!

- Không thể!

- Ha ha! Vậy thì trước khi chết lão tử sẽ đem hắn chôn cùng! - Ngô Phạm Bảo cười điên cuồng.

- Khoan!

Lăng Huyền Phong lên tiếng.

- Chuyện gì?

- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.

- Nói!

- Ngươi... thật sự tự tin với trình độ ám khí của mình sao?

- Như vậy là có ý gì?... A!!!!

Ngô Phạm Bảo kêu lên đau đớn. Lăng Huyền Phong vô thanh vô tức phóng một thanh phi đao vào cổ tay hắn, khiến hắn không cảm giác được cánh tay nữa.

- Hành động!

Chíu!! Phập!!

Mục Phi Yên bắn một mũi tên vào chân của Lăng Chấn Đông, khiến hắn ngã khuỵu xuống, vô tình thoát khỏi khống chế.

- Xem chiêu! Thiên Ma Giáng Thế!

Lăng Huyền Phong ném ám khí. 1 hóa 7, 7 hóa 14, 14 hóa 28. Ngô Phạm Bảo chỉ kịp gào lên một tiếng, thân thể của hắn bị chi chít ám khí cắm vào, bỗng chốc biến thành một con nhím.

- Không! Ta không thể chết!!

Lấy hết sức bình sinh, hắn lộn nhào về phía sau, rồi đạp vào một bức tường nhanh chóng phi thân biến mất.

- Không ổn! Mau đuổi theo!

Thu Diệp Hương khẩn trương nói, nhưng bị Lăng Huyền Phong cản lại.

- Để cho hắn đi.

- Nhưng mà...

- Với tốc độ của hắn, các nàng không đuổi kịp. Cái danh hào Thảo Thượng Phi không phải nói chơi.

- Vậy chẳng lẽ cứ để hắn đi như vậy sao? - Tô Mị bĩu môi.

- Ha ha! Nàng nghĩ ta lại dễ dàng cho hắn đi như vậy sao? Nhìn xem.

Vừa nói hắn vừa đưa một thanh phi đao cho Tô Mị xem, trên đó lấp lánh lục quang.

- Có độc? - Tô Mị kinh ngạc.

- Chính xác! Hơn nữa còn là kịch độc! Trên thiên hạ này, ngoài ta ra không ai có thuốc giải! - Lăng Huyền Phong tự tin.

- Nếu thế thì thiếp yên tâm rồi!

Tô Mị vỗ ngực, sau đó vui vẻ khoác tay hắn, nở nụ cười hạnh phúc.

- Tướng công! Cảm ơn chàng đã cứu thiếp a! Hì hì!

- Ơn huệ gì! Đến lão bà của mình còn không bảo vệ nổi thì nói gì đến tung hoành giang hồ!

- Chỉ được cái dẻo miệng! - Tô Mị lè lưỡi