Chương 165: Một chiêu phế Bành Đồng

- Dám ở trước mặt bản thiếu gia chơi ám khí, hơn nữa còn cả gan nhắm vào lão bà ta! Tặc tử kia, hôm nay không khiến ngươi chết 36 kiểu, tính bản thiếu gia không có tới!

Ở trên cao, một thanh niên thân mặc cẩm bào, lưng khoác áo choàng, hông đeo một cây gậy trúc xanh, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng đang nhìn xuống 3 tên tặc tử. Chính hắn là người đã đánh văng đi ám khí của Ngô Phạm Bảo - Lăng Huyền Phong.

Tô Mị nhìn thấy hắn, lập tức vui vẻ hô lớn:

- Tướng công!

Đồng thời, trong thâm tâm nàng thở phào. Không rõ từ bao giờ, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, mọi khó khăn phiền não đều không thể làm nàng bận tâm mảy may. Chỉ có ở bên hắn, nàng mới tìm được cảm giác yên bình.

Ngô Phạm Bảo nhíu mày, cả thiên hạ này đều biết, về bản lĩnh đánh nhau thì không dám vỗ ngực, nhưng luận về ám khí, lão Ngô hắn tự mình có thể kiêu ngạo rằng mình là một đại tông sư. Thế mà tiểu tử mới đến kia, chỉ dùng một hòn đá, đã có thể nhẹ nhàng đánh văng ám khí của mình. Cao thủ!

- Các hạ là ai? - Thôi Ngọc lớn tiếng hỏi. Đến lúc này hắn đã có ý muốn rút lui. Đối phương có tiếp viện đến liên tục, nếu như bọn hắn còn lân la thêm, chắc chắn hôm nay chạy trời không khỏi nắng.

- Ta là ai? Chẳng phải vừa nãy nàng ấy đã nói rồi sao? Bản thiếu gia là phu quân của nàng. - Lăng Huyền Phong cười.

- Ta muốn biết tên của ngươi! Có thể chuẩn xác dùng ám khí đánh văng ám khí của tại hạ, các hạ là người đầu tiên. - Ngô Phạm Bảo trầm giọng.

- Vậy sao? Thế thì rất tiếc phải nói cho ngươi... tặc tử ngươi không xứng!

- Ngươi!

Thôi Ngọc ra tay cản lại rồi nói:

- Đến bước này, hôm nay chúng ta tạm rút lui!

- Không được! - Bành Đồng phản đối.

- Im miệng! Lão điên ngươi đang bị thương, đối phương bây giờ có nhân thủ, chúng ta không còn cách nào khác.

- Cái gì mà nhân thủ? Dựa vào tiểu tử áo trắng kia? - Bành Đồng khinh miệt. Chẳng qua cũng chỉ là có chút tài nghệ ám khí, còn đâu cũng chỉ là một tên oắt con. Tài nghệ hắn được bao nhiêu?

Do phương pháp tu luyện của Lăng Huyền Phong là dị loại, cho nên trừ khi hắn vận công, đối phương cho dù là Võ Thánh cũng vô pháp nhìn ra tu vi của hắn. Hiện tại bên ngoài nhìn vào, hắn chẳng khác gì một công tử ca bình thường.

- Lão Bành! Đừng sính cường! Thôi đại nhân nói đúng, chúng ta phải rút thôi! - Ngô Phạm Bảo lên tiếng.

- Đi? 3 tên gian tặc các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng ép con gái nhà lành, hơn nữa còn ra tay khi dễ lão bà của ta. Bây giờ còn muốn đi? Các ngươi có thể đi được sao?

Thôi Ngọc hừ lạnh:

- Chúng ta muốn đi, chỉ bằng mấy tên nhãi nhép các ngươi cũng muốn ngăn chúng ta lại sao? Ha ha ha ha ha!!!

Thôi Ngọc cười lớn. Xác thực đội hình đối phương tuy đông người, nhưng tu vi lại kém bọn hắn một khoảng không nhỏ. Cho dù miễn cưỡng ép bọn hắn ở lại cũng không thể.

- Ồ? Các ngươi dường như rất tự tin? - Lăng Huyền Phong vuốt cằm nghiền ngẫm.

- Đương nhiên! Hơn nữa còn có tự tin đánh chết tiểu tử ngươi, sua đó vỗ mông bỏ đi!

Bành Đồng ngạo mạn nói, thân hình như một con sói lao lên, tung quyền về phía Lăng Huyền Phong.

- Bạo Long Quyền!

Quyền đầu của Bành Đồng được bao bọc bởi đấu khí, tạo thành hình một đầu hỏa long, khí thế ngút trời lao về Lăng Huyền Phong. Thấy đối phương không né, Bành Đồng độc ác nghĩ thầm:

- Sợ rồi sao? Vậy thì sau khi lão tử đánh ngươi thành cái bánh thịt sẽ bắt lão bà của ngươi đi!

Phía bên này, mọi người đều hoảng hốt, không ngờ Bành Đồng đang có ý muốn lui, lại trực tiếp tiến công, nhất thời không ứng phó kịp, chỉ biết đứng nhìn. Lăng tướng quân kinh hãi:

- Tam đệ! Không được!!

Hắn muốn xông lên chắn trước cho đệ đệ, nhưng ngặt nỗi tu vi quá thấp, tốc độ không đủ, chỉ biết trơ mắt ra nhìn. Riêng chỉ có Tô Mị vẫn mỉm cười tự tin nhìn về phía lão công của mình.

- Ha ha ha ha! Tiểu tử thối! Đi chết đi! Lão bà ngươi sẽ về tay lão tử! Ha ha ha ha!!

Bành Đồng cười lớn, phảng phất như tiểu tử trước mặt sẽ biến thành một đống thịt nát, còn tiểu nương tử kia sẽ bất lực mặc hắn khinh bạc.

Đúng lúc này, một tia sát khí thoáng qua làm Bành Đồng rùng mình, chỉ thấy thiếu niên trước mặt cười lạnh:

- Còn dám mơ tưởng về lão bà của ta? Con giun này của ngươi quá xấu, vậy mà cũng tự xưng là Long?

Trong chớp mắt, Lăng Huyền Phong di chuyển rất nhanh, để lại một đạo tàn ảnh.

Oành!!!

Bạo Long Quyền của Bành Đồng đánh hụt, rơi vào bức tường phía sau, ngay lập tức, bức tường và ngôi nhà phía sau đó bị san thành bình địa.

- Chậc chậc! Bản lĩnh phá hoại cũng khá! Lão tặc ngươi làm dịch vụ phá nhà thuê có khi lại phát cũng nên! - Lăng Huyền Phong chắp tay sau lưng, cười mỉa.

- Hừ! Hóa ra cũng có chút bản lĩnh, thảo nào dám đứng trước mặt lão tử huênh hoang. Nhưng không sao, xem ngươi làm sao thoát được chiêu này của ta! Bạo Long Quyền!

Lại một đầu hỏa Long khá lớn bay về phía Lăng Huyền Phong, lần này hắn quyết định không né:

- Cho ngươi một chút màu đã muốn mở phường nhuộm! Con giun kia cũng dám xưng Lông sao? Vậy lão tặc ngươi nếm thử Long của ta xem nào! Song Long Xuất Hải!

Grao!!!!!!!!!

Song chưởng của Lăng Huyền Phong xuất ra hai đầu kim long cực lớn bay về phía Bành Đồng.

- Cái gì? Võ Tôn tam giai? -Bành Đồng Kinh hãi.

Đúng vậy, sau khi cướp được 60 vạn kim tệ từ chỗ An Ngô Lương, Lăng Huyền Phong liền mặt dày chạy qua chỗ Độc Cô Tiểu Phương xin ít tiền tiêu vặt. Lão nãi nãi không nói hai lời, lập tức ném cho hắn ngân phiếu hai trăm vạn kim tệ! Lăng Huyền Phong vui vẻ thừa cơ mua một lô đan dược đủ cho mình tấn thăng hai cấp. Sáng sớm nay trước khi ra khỏi Độc Cô gia hắn đã chính thức tiến vào Võ Tôn Tam giai!

Thôi Ngọc khiếp sợ. Thiếu niên kia vừa ra tay, hắn đã đoán được tu vi của hắn không kém gì nhóm người bên mình. Bây giờ có muốn cứu Bành Đồng thì đã muộn.

Phành! Phành!

Do khinh thường đối thủ, cộng với việc đang mang thương thế trong người, Bành Đồng chỉ tung ra 3 thành công lực. Nào ngờ Lăng Huyền Phong tu vi không kém hắn, lại tung ra 7 thành công lực! Kết quả như thế nào không cần nghĩ. Chỉ thấy hai đầu Kim Long dễ dàng phá vỡ đầu hỏa long của Bành Đồng, sau đó thế công không dừng lại đánh thẳng vào người hắn.

Phụt!!!!

Bành Đồng phun ra một búng máu, bắn thẳng ra đằng sau. Xương cốt trong người hắn đã vỡ vụn.

- Ngươi.....

Chỉ rên lên được một tiếng, Bành Đồng liền bất tỉnh.

Tất cả mọi người đứng hình ngay tại chỗ. Lăng Huyền Phong ra tay quá mạnh rồi.

Một chiêu ngay tại chỗ phế bỏ Bành Đồng!!