Lời Tô Mị nói không khác gì một quả bom nổ, khiến cho mọi người trên khán đài kinh ngạc. Độc Cô Hàn Vân nói:
- Không thể nào? Cho dù Lăng Huyền Phong đạt tới Võ Tông cũng không thể một mình chiến cả 3 được. 3 tên kia ta rất hiểu, bọn hắn hiểu nhất là chiến thuật hợp kích, cho dù là Võ Tông Lục Giai cũng không thành vấn đề!
- Hì hì! Bá bá, ngài không biết là phu quân ta từ trước tới nay đều thích giả heo ăn thịt hổ a! Công pháp hắn tu luyện người ngoài sẽ không đo được tu vi đâu, trừ khi hắn xuất chiêu a!
- Vậy theo ngươi, tu vi hắn đạt đến đâu?
- Hì hì, chuyện này ta nghĩ mọi người nên quan sát tiếp sẽ tốt hơn.
Mọi người đều tò mò nhìn xuống, tâm trạng băn khoăn. Chẳng lẽ Lăng Huyền Phong thật có thể đánh bại cả 3 người?
------------------------------------
Dưới võ đài...
- Lãnh Phong huynh muốn tiểu đệ chọn một trong ba người?
- Đúng thế! Một trong ba huynh đệ chúng ta tùy cho ngươi chọn, cho dù ngươi chọn người yếu nhất trong số chúng ta, nếu thắng được, thì chúng ta vẫn sẽ tâm phục khẩu phục.
- Chuyện này.....
Lăng Huyền Phong kéo dài âm thanh, phía dưới đài tưởng hắn đang sợ liền chế nhạo:
- Ha ha! Hắn sợ rồi kìa!
- Đúng thế! Cho dù một trong ba vị công tử đều một tay có thể đè chết hắn a!
..........
Đám người Lăng gia, ngoại trừ Lăng Hiếu Kiệt, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ tràn đầy lòng tin ra, thì những người còn lại đều cảm thấy nhục nhã, đây giống như là một cái tát vào mặt Lăng Gia vậy. Tất cả đều cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn.
- Lăng Huynh đệ vẫn cảm thấy khó sao? Hay là chúng ta không dùng toàn lực vậy?
Nghe nói vậy, đám người dưới đài càng cười lớn hơn. Lăng Huyền Phong cười cười:
- Không phải! Ý ta không phải như thế! Ý ta là muốn cả 2 vị huynh đệ kia cùng đi lên. Một mình Phong huynh không được a!
- Cái gì?
- Khoác lác!
- Hừ! Thổi da bò mà không biết ngượng!
.......
Mặc cho những tiếng khinh bỉ vang lên, Lăng Huyền Phong vẫn tươi cười như cũ. Trên khán đài, mọi người kinh ngạc, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Mị, Độc Cô lão thái thái cười vỗ đầu nàng:
- Tốt nha! Thế gian này khó kiếm nhất là tiểu tức phụ hiểu chồng a! Mị nhi à, con làm cháu dâu của nãi nãi đúng là không sai a!
Tô Mị đỏ mặt cúi đầu, trong lòng thầm vui mừng.
Trái ngược với đám đệ tử dưới lôi đài, cả 3 huynh đệ Độc Cô gia đều lộ vẻ nghiêm túc.
- Lăng thiếu xác thực không nói đùa chứ? 3 huynh đệ ta hợp kích thì ngay cả Võ Tông Thất giai cũng phải nhượng bộ lui binh. Cho dù hôm trước tận mắt chúng ta thấy huynh đệ có một mình đánh lại 2 sát thủ Võ Tông, nhưng cũng chỉ là Tứ giai mà thôi.
Âm thanh của Độc Cô Lãnh Phong như tiếng sét giữa trời quang khiến tất cả mọi người, kể cả Độc Cô gia và Lăng gia đều kinh hãi.
- Cái gì? Hắn một mình đánh lại 2 sát thủ Võ Tông á?
- Không thể nào! Đây không phải là sự thật!
- Nhưng mà... Phong đại công tử từ trước tới nay không nói đùa a... Như vậy, chuyện này là thật sao?
..................
- Bản thiếu gia từ trước đến nay, khiêu chiến không nói đùa, 3 vị cùng lên đi để ta xem thử uy lực của tam kiếm hợp bích Độc Cô gia.
Lăng Huyền Phong cười thầm trong lòng. Thất giai cũng phải nhượng bộ lui binh? Bà mẹ nó, bản thiếu gia nay công lực tương đương với Võ Tông Cửu Giai, sợ cái chim!
Độc Cô Lãnh Phong suy nghĩ một chút rồi ra hiệu cho hai đệ đệ:
- Được! Nếu Phong thiếu đã có lời, huynh đệ chúng ta nếu từ chối vậy thì không được rồi. Chúng ta lên!
Dứt lời, Độc Cô Lãnh Dạ rút kiếm, chém về phía Lăng Huyền Phong:
- Dạ Yến nhất trảm!!
Một luồng kiếm khí màu xanh lục bắn ra với tốc độ như điện xẹt
- Ây da! Kiếm khí này không tệ!
Lăng Huyền Phong nghĩ thầm, lập tức ngửa người ra đằng sau để né tránh. Nhưng đúng lúc này, Độc Cô Lãnh Vân đã nhảy lên trên, chém xuống dưới:
- Bán Nguyệt Trảm!
Lần này là một luồng kiếm khí màu vàng bay tới. Lăng Huyền Phong thất kinh, thảo nào đạo kiếm khí vừa rồi dễ dàng tránh như vậy, hóa ra có hậu chiêu. Mắt thấy kiếm khí sắp đánh trúng mình, hắn nhanh chóng dùng Nhạn Hành Công trượt sang một bên, vừa lúc kiếm khí sượt qua, cách hắn có nửa tấc.
Bùm!!!
Một âm thanh chát chúa vang lên, vị trí Lăng Huyền Phong vừa đứng hiện ra một đường nứt sâu hoắm. Toát môt hôi lạnh, hắn thầm nhủ may mà vừa rồi nhanh chóng thoát hiểm, nếu không cho dù thân thể này có là Võ Tông Cửu giai chắc chắn cũng sẽ chịu thiệt.
- Lăng Thiếu, ngươi quên mất còn có ta rồi sao.
Bỏ mẹ! Tại sao lại phân tâm đến vậy!
Mải nhìn vệt nứt sau lưng, Lăng Huyền Phong quên mất còn một người nữa.
- Thiểm Phong nhất kích!
Không giống như hai đệ đệ của mình, Độc Cô Lãnh Phong dùng kiếm đâm về phía trước, tiếng trang phục ma sát với không khí tạo nên những âm thanh "xoạt xoạt". Đối mặt với một kiếm này, Lăng Huyền Phong thấy mình không có phương hướng né tránh.
- Một kiếm thật độc! Phong tỏa hết đường đi của mình, buộc mình phải dùng cứng đối cứng!
Không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng rút Ỷ Thiên Kiếm ra, dùng Phá Kiếm Thức cùng Tổng Quát Thức nhanh chóng phát hiện ra sơ hở của đối phương, đồng thời rướn người sang bên phải đâm ra một kiếm.
- Không tốt!
Độc Cô Lãnh Phong run lên một cái. Lăng Huyền Phong đâm ra một kiếm này thật hiểm, lựa chọn đúng vị trí mà hắn lộ ra sơ hở. Không thể không rút chiêu, hắn hoành kiếm đón đỡ.
Keng!!!
Kiếm của Độc Cô Lãnh Phong va chạm với Ỷ Thiên Kiếm vang lên tiếng kêu thanh thúy, hai thanh kiếm ma sát tạo ra những tia lửa chói mắt.
- Không tệ! Bản thiếu gia có chút đánh giá thấp Tam Kiếm hợp bích của ba vị rồi. - Lăng Huyền Phong mỉm cười.
- Ta cũng thế. Không ngờ lần trước nhìn bên ngoài thì đơn giản, nhưng đến khi trải nghiệm thì là hoàn toàn khác biệt. Kiếm chiêu của tam thiếu thật lạ, nó không hợp với chút quy tắc nào cả. - Độc Cô Lãnh Phong cũng cười. Xem ra trận đấu này có chút gay go, quả nhiên nếu như một trong hai đệ đệ mình lên thì chắc chắn sẽ nhanh chóng thất bại. Tam thiếu Lăng gia này, không thể coi thường.
Khán giả xung quanh ồ lên kinh ngạc. Không ngờ mới bắt đầu mà ba huynh đệ Độc Cô gia đã tung ra tuyệt chiêu, nhưng ngạc nhiên nhất là Lăng tam thiếu có thể nhẹ nhàng hóa giải thế công.
- Ta vừa nhìn thấy gì? Một mình Lăng gia tiểu tử có thể hóa giải kiếm chiêu của 3 vị công tử?
- Đúng thế! Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết lão tử cũng không tin!
- Đúng!
............
Trên khán đài, Độc Cô Hàn Vân ánh mắt sắc bén nhìn xuống dưới, bình luận:
- Ha ha! Quả nhiên là có chút bổn sự. Lăng Huyền Phong xác thực có thực lực chiến với 3 tên kia một trận.
Độc Cô lão phu nhân thì vuốt vuốt ngực:
- Hóa ra lão thân lo lắng thừa rồi. Mị nhi, con nói đúng a! Tiểu tử kia đúng là giấu dốt, dọa chết lão thân rồi.
Tô Mị nhẹ nhàng cười:
- Nãi nãi quá khen. Trận chiến mới bắt đầu thôi mà, chúng ta tiếp tục xem a.
Độc Cô lão phu nhân rất hài lòng với cháu dâu này, nên vui vẻ cười quan sát. Đám người Lăng gia trừ Lăng Hiếu Kiệt cùng Dương, Long 3 người ra, những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
- Đây... đây... Không thể nào! Có ai đáng ta một cái đi! Chuyện này là không thể nào.
Lăng Hiếu Kiệt hừ lạnh:
- Vậy thì bản thiếu gia vui lòng thành toàn ngươi.
Chát!!!
- Ui da! Tứ thiếu gia người đánh thật?
- Không đánh thật thì làm sao cho mấy tên tiểu tử các ngươi sáng mắt lên? Lão tử nói rồi, tam ca của lão tử rất lợi hại. Bây giờ tin chưa?
Cả đám cúi đầu xấu hổ. Đúng vậy, nếu như không có thực lực thì làm sao một mình dám chấp 3? Ít nhất tự hỏi một trong số bọn hắn không có cái tự tin này.
- Chúng ta tiếp tục nào! Vừa rồi ba vị ra chiêu trước, bây giờ đến ta!
Trên đài, Lăng Huyền Phong lập tức thi triển thế công, hắn không dùng kiếm mà dùng chưởng.
Giao Long Phiên Giang!
Grao!!!!
Một đầu kim long từ song chưởng của hắn phát ra đánh thẳng về phía ba huynh đệ. Độc Cô Lãnh Dạ tiến tới dùng đấu khí ngạnh kháng
Ầm!!!
Đầu kim long phát nổ, dư uy bao trùm lên 3 huynh đệ, bọn hắn kinh hãi phát hiện đấu khí bản thân bị đình trệ. Thừa cơ, Lăng Huyền Phong xông lên
Cuồng Long Loạn Vũ!!!
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Độc Cô Lãnh Dạ dính liên tiếp 6 chưởng, cuối cùng bị đánh bay xuống đài.
- Hả?!?!!!
Khán giả đều ồ lên kinh ngạc. Mặc dù Độc Cô gia nhiều người hơn, nhưng lại có một người bị loại trước tiên, thật là khó tin