Chương 150: Độc Cô Lữ Nhân

- Không phải! Không phải! Nãi nãi à, ngài hiểu nhầm rồi! Không phải bọn tôn tử không muốn đến, mà là gia gia không cho phép đến. Vì ngài muốn tránh nảy sinh nghi ngờ không cần thiết!

- Đánh rắm! Lão bất tử kia mặt dày hơn tường thành, có chuyện gì mà lão không dám? Chẳng qua lão không cãi lại được lão thái bà này nên mới không cho đám tôn tử đến thăm thôi. Hừ! Có tiếng mà không có miếng!

Lăng Huyền Phong mồ hôi chảy đầy đầu. Mô phật, Amen, gia gia à, đây là lần đầu tiên có người chửi ngài có tiếng mà không có miếng, nhưng tôn tử không dám đánh a! Người ta chính là thê tử của ngài đó!

- Khụ khụ! Nãi nãi đừng nóng, chẳng phải Phong nhi với đệ đệ đến đây vấn an ngài hay sao?

- Hừ hừ! Cũng xem như các ngươi có chút lương tâm. Ài, mấy năm nay, Lăng gia trốn tránh như vậy, cũng khổ cho các ngươi. Trước đây thì còn có Đông nhi thường hay đến, nhưng từ khi hắn nhập quân đội thì không thấy đến nữa. Để lão bà tử ta đây ở một mình, không có một ai bầu bạn.... ài....

Lão phu nhân đang thở dài, lập tức một trong ba nam tử đứng sau lên tiếng:

- Nãi nãi, chẳng phải có chúng ta hay sao?

- Im miệng! 3 tên đầu đất các ngươi suốt ngày chỉ có luyện võ với đánh nhau, có biết nói chuyện gì đâu? Câu đầu tiên đến vấn an lão nương lúc nào cũng là "Nãi nãi, ngài đã ăn cơm sáng/trưa/tối chưa?". Thật là tức chết lão nương mà!

3 người bị lão phu nhân xổ cho một tràng, cũng chỉ biết cúi đầu nghe răn dạy. Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt đảo mắt nhìn nhau, muốn cười nhưng không dám. Sau khi tổng sỉ vả 3 anh em kia một hồi, lão phu nhân mới tạm hài lòng quay sang nhìn Lăng Huyền Phong:

- Ài, nếu đến rồi thì cùng ta sang gặp đại gia gia các ngươi một phen đi, cho gọi là biết mặt nhau. Khiếp! Lạ mặt đến nỗi ai cũng không biết rồi. Mị nhi, ra đỡ nãi nãi nào...

3 huynh đệ đứng sau lão phu nhân muốn chạy ra đỡ ngay lập tức bị gạt ra, kèm với đó là ánh mắt như điện xẹt làm cả 3 rùng mình không dám động đậy. Tô Mị nở nụ cười xinh đẹp chạy ra đỡ lấy tay lão phu nhân. Lão phu nhân rất hài lòng, vỗ vỗ lên tay nàng vài cái rồi cùng nàng đi ra ngoài.

- Tham kiến lão phu nhân!

- Ừm! Đại ca ta đang ở chỗ nào?

- Bẩm lão phu nhân, gia chủ đang tại nơi ở của Lữ Nhân thiếu gia.

- Sao lại ở chỗ của tiểu Nhân?

- Bẩm, tại vì... Nhân thiếu gia bị....

- Nó bị làm sao? - Lão phu nhân khẩn trương. - Mau nói nhanh cho lão nương! - Bà hét lên.

- Dạ! Dạ! Nhân thiếu gia... bị người ám toán, hiện đang vô cùng nguy kịch, gia chủ cùng các y sư đang cố gắng chữa trị.

- Cái gì? Nhân nhi bị ám toán? Nhanh! Nhanh dẫn lão bà tử ta qua đó!

Nghe tin tức tôn nhi mình bị người ám toán, lão phu hoảng hốt. Có người lớn gan đến mức ngang nhiên đắc tội với Độc Cô Gia! Muốn chết sao?

Phòng ngủ của Độc Cô Lữ Nhân cách sương phòng của lão phu nhân một đoạn không ngắn cũng không dài, ở phía Bắc đại viện Độc Cô Gia. Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến nơi. Trước cửa phòng ngủ có một đám người đang đứng, Lăng Huyền Phong có thể nghe thấy tiếng nữ nhân đang khóc.

- Nhân nhi! Nhân nhi! Hài tử của ta! Sao lại thế này! Hu hu hu hu....

Người đang khóc hẳn là mẫu thân của Độc Cô Lữ Nhân, hiện tại nhìn thấy nhi tử của mình đang băng bó kín mít, có ai làm mẹ mà không đau đớn xót xa?

- Tránh ra! Tránh ra! Lão thái thái đến!

Một hộ vệ lên tiếng, tức thì đoàn người nhanh chóng chừa ra một lối đi cho Độc Cô lão phu nhân.

- Tôn tử của lão nương làm sao? Nó đang ở đâu?

Lão phu nhân hét lên trong cơn hoảng loạn, Tô Mị hiểu ý liền dìu phu nhân đến chỗ Độc Cô Lữ Nhân đang nằm.

- Ai? Ai? Là ai có cả gan dám động đến tôn tử của lão nương?

Độc Cô lão phu nhân gào lên, nước mắt trào ra trong đau đớn. Nhìn tôn tử của bà đang trong tình trạng nguy kịch, lồng ngực phập phồng lúc mạnh lúc yếu, tưởng chừng sắp trút hơi thở cuối cùng.

- Đại ca! Mau nói cho muội! Ai làm, là ai làm?

Lão phu nhân kéo áo một nam tử trung niên dáng người uy nghiêm đứng gần đó, hiện tại sắc mặt vô cùng khó coi. Ngày hôm nay đang trôi qua yên ả, tự dưng sóng gió ập đến làm hắn vô cùng giận dữ. Kháo! Dám không coi Độc Cô Gia ra gì? Ngại mình sống lâu hay sao?

Lăng Huyền Phong đánh mắt cho Tô Mị, nàng hiểu ý vội vàng lấy tay vuốt vuốt lưng, đồng thời nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Nãi nãi! Xin người bình tĩnh, càng là lúc rối ren như thế này, ngài lại phải càng bình tĩnh, đừng làm tổn hại đến sức khỏe.

Độc Cô lão thái thái nghe vậy thấy cũng có lý, cơn giận vơi đi phân nửa, nhưng ngọn lửa chỉ bị áp chế đi, chỉ chờ bộc phát.

- Mị nhi nói có lý, lão thân phải bình tĩnh, mọi chuyện phải thật bình tĩnh mới có thể giải quyết.

Mọi người thấy lão phu nhân nghe lời một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, cảm thấy bất ngờ, hiện tại mới chú ý tới sự hiện diện của đám Lăng Huyền Phong.

- Muội muội! Mấy người này là....

Gia chủ Độc Cô gia lên tiếng hỏi.

- Đây chính là thân tôn tử của ta, nhi tử của tiểu Phiêu và tiểu Thiên! 2 người các ngươi mau ra mắt gia gia!

Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt cùng chắp tay:

- Gia gia hảo!

- Ừm!

Độc Cô gia chủ mặc dù biết hai nhà có khúc mắc, nhưng hắn lại là người rộng rãi, chuyện này chỉ liên quan đến trưởng bối, không cần thiết phải chấp nhặt với đám vãn bối, dù gì bọn hắn cũng có một nửa huyết mạch Độc Cô gia.

- Anh zai! Tình hình Độc Cô Lữ Nhân kia thế nào?

Lăng Huyền Phong thầm hỏi hệ thống.

- Hừm... Độc Cô Lữ Nhân, 15 tuổi, tu vi Võ Vương nhị giai, đấy là trước kia. Hiện tại hắn đang bị đa chấn thương, mất khá nhiều máu, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn. Có hai vị trí bị nặng nhất. Một là vùng đầu, nhưng vị trí này đối phương ra tay rất khéo, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra, hai là....

Thấy hệ thống ngập ngừng, Lăng Huyền Phong hỏi:

- Hai là gì?

- Hai là... Xem ra sau này hắn ta không thể làm nam nhân được nữa.

Hít!!!!

Thật là độc ác! Triệt đường nối dõi của người khác! Kẻ nào ra tay tàn độc vậy?

- Anh có biết hung khí nào làm ra chuyện này không?

- Có vẻ như đối phương là người có tu vi cực cao, cao hơn rất nhiều so với Lữ Nhân, ra tay vô cùng tàn độc, nhưng không hạ đòn sát thủ, chỉ có ý đồ hảo hảo chơi đùa với hắn, vết thương bình thường do một loại vũ khí dạng thiết trảo gây ra. Nhìn tổng thể, vết thương phía trên và vùng đầu đều có lực ra tay vừa đủ, lại đều nhau, chứng tỏ đối phương ra tay có chừng mực. Nhưng vết thương thứ hai vô cùng trí mạng, lực đạo cũng vừa đủ, dường như muốn trút hết nỗi hận vào đó vậy, nhưng lại không muốn tổn hại đến bên ngoài, mà trực tiếp phá hủy bên trong.

- Vậy có thể cứu hắn không?

- Lấy một bình đan dược chữa thương sẽ giữ được mạng sống. Nhưng sẽ không cứu được việc tu vi suy giảm, đồng thời cũng không chữa được chỗ kia.

Lăng Huyền Phong thở dài, gật đầu. Độc Cô Hàn Vân thấy hắn thở dài liền hỏi:

- Tiểu chất nhìn ra được cái gì sao?

- Cũng đại khái nhìn ra chút vì sao Lữ Nhân đệ đệ chưa tỉnh lại.

- Ồ? Ngươi biết y thuật?

Độc Cô lão phu nhân thấy thế thì ngạc nhiên

- Dạ, tôn nhi có học y thuật nên biết đệ đệ bị thương như thế nào.

- Thế ngươi có cứu tỉnh được hắn không?

- Trước tiên ta phải xem qua đã.

Nhẹ nhàng tới chỗ của Độc Cô Lữ Nhân đang nằm, Lăng Huyền Phong cẩn thận ra vẻ lấy tay bắt mạch, mẫu thân của Lữ Nhân thấy hắn thành thạo như vậy thì cũng yên tâm hơn một chút. Sau khi "xem xét" được một hồi, Lăng Huyền Phong nhíu mày.