Chương 140: Khách không mời

- Tầng 49? Tam ca, ngươi đừng đùa ta a!

Lăng Hiếu Kiệt hoảng hốt. Tầng 49? Hiện tại mình mới tu luyện đến tầng 10? Còn 39 tầng nữa thì tới ngày tháng năm nào?

- Ta không đùa ngươi. Nên nhớ rằng thực lực chính xác của nàng ta, là Võ Tông Thất Giai. Chẳng qua lúc đấu với ta, nàng vẫn chịu tác dụng của phá khí tán, thực lực chỉ hồi phục đến mức Võ Tông Tam Giai. Bằng không tam ca ngươi cũng không dám buông lời khiêu chiến nàng. Ngươi tu luyện lên tầng 49, thực lực vừa vặn đạt Võ Tôn Nhất giai, may ra còn có chút cơ hội theo đuổi nàng.

Nghe tam ca nói, Lăng Hiếu Kiệt cúi đầu ủ rũ. Không phải là tam ca nói không có lý, mà là... tầng 49.. có chút xa vời.

- Nhưng huynh mới chỉ đưa cho ta quyển I, tầng 18 thôi a!

- Đừng lo, khi đến học viện, ta sẽ cho các ngươi quyển II. Luyện đến tầng 36 cũng là Võ Vương Tứ -Ngũ giai, đủ để các ngươi tiêu dao trong học viện. Nhớ kỹ: Không được mang tâm hại người, nhưng cũng không thể không mang tâm phòng người. Trời có thể đo, đất có thể lường, duy chỉ có lòng người khó đoán. Biết người, biết mặt, không biết lòng, đừng vội tin người mà hại đến mình. Hơn nữa, không được mềm lòng với địch nhân, vì sẽ mang họa vào người. Vào trong đó, chỉ có các ngươi đùm bọc lẫn nhau. Bản thiếu gia không hề tin đám đệ tử Lăng gia trong đó.

- Vì sao? Họ không phải là con em Lăng gia sao?

- Ta không đề cập đến vấn đề huyết thống. Đệ thử nghĩ xem, từ khi đại ca chúng ta tốt nghiệp rồi vào quân doanh, trong Thiên Tinh học viện Lăng gia không có 1 đệ tử xuất chúng nào, chỉ là một đám đầu óc tầm thường có chút sức lực mà thôi, cho nên thường bị các thế lực khác làm khó dễ. Bao nhiêu năm rồi chưa ngóc đầu lên được. Có trời mới biết trong đám đệ tử đó, có bao nhiêu người là còn cốt khí của Lăng gia.

- Ta hiểu. Mà... huynh nói dường như chỉ đề cập tới đệ, Dương Quá cùng Long nữ... Vậy còn huynh thì sao?

- Ta ư? Con đường của ta... có lẽ không nằm trong Thiên Tinh.

- Hả! Ý huynh là... huynh không tham gia nhập học?

- Đúng vậy. Nếu như ta nhập học thì dư sức. Nhưng sẽ có bao nhiêu người tin phục ta? Có kẻ nào sẽ đầu quân dưới trướng của tên phế vật vô lại đệ nhất Lăng gia?

- Nhưng... huynh giờ đây đã khác rồi mà

- Ta biết. Đệ biết, Lăng gia biết, nhưng họ không biết a! Cho dù bọn họ biết được, tám phần chắc chắn sẽ không tin. Cho nên ta sẽ không vào đó. Hơn nữa, nếu như ta và đệ vào trong đó, một núi không có hai hổ. Sau này, thống lĩnh các đệ tử sẽ do ai. Ta biết đệ sẽ nhường cho ta, nhưng không có nghĩa là các đệ tử khác sẽ nghĩ vậy. Để tránh xung đột không cần thiết, ta nghĩ việc này quyết định như vậy. Ta cũng không phải bỏ đi đâu, mà sẽ chỉ ở trong phạm vi đế đô thôi, cố gắng tìm cách xây dựng thế lực của mình.

- Ta hiểu, như vậy, trọng trách thống lĩnh đệ tử Lăng gia ở Thiên Tinh sẽ thuộc về ta?

- Chính xác. Phải nhỡ kỹ một điều: Đừng quá tỏ ra độc tài mà khiến người sinh lòng chán ghét, cũng đừng quá ba phải mà ai nói gì cũng nghe. Phải có chính kiến của riêng mình, nếu không hiểu, có thể tham vấn ý kiến của mọi người.

Trên đường về, hai huynh đệ không dùng khinh công, mà chỉ đi bộ. Lăng Huyền Phong có gì cần nói sẽ nói hết, truyền đạt lại cho đệ đệ hắn. Bởi vì lần này vào đế đô, sự việc đã thoát khỏi dự tính. Hoàng tộc đã rơi vào tay Văn Trọng, chí ít cũng phải phân nửa. Đối đầu với họ, chỉ một mình Lăng Gia là không đủ, phải có đồng minh. Trước mắt thăm dò Độc Cô gia, xem họ có suy tính gì, sau đó tính tiếp. Dù sao Độc Cô Gia trên danh nghĩa cũng là thông gia với Lăng gia. Cho dù hiện tại không phải đồng minh, chí ít lúc có xung đột cũng ít nhiều ra tay hỗ trợ, hoặc cùng lắm là đứng ở phe trung lập.

----------------------------

Do 2 huynh đệ không vào sâu trong rừng, nên không bao lâu sau đã về đến nơi cắm trại. Mọi người thấy bọn hắn đem về 4-5 con gà rừng, cùng vài con chim ngói thì đều vui vẻ. Nữ nhân thì nhanh chóng vặt lông rồi rửa sạch nội tạng con mồi săn được, nam nhân thì tranh thủ kiếm thêm chút củi để nấu ăn.

- Thiếu gia! Ngài đang làm gì đó? Định làm mỳ sao? Hình như ngài làm sai rồi.

Thấy Lăng Huyền Phong đang loay hoay trộn các loại bột cùng gia vị vào một cái tô lớn, Tiểu Long nữ tò mò hỏi. Ở đại lục này mỳ là một trong những món ăn phổ biến. Phàm là người biết nấu ăn đều ít nhiều biết làm, nếu không cũng biết đại khái nguyên liệu. Thấy hắn trộn thiếu gia vị, cùng với chế biến sai cách, nàng mới lên tiếng.

- Không, ta không làm mỳ, ta làm bánh phở.

- Bánh phở?

- Đúng thế, giải thích hơi mất thời gian, xem ta làm là được, nàng đi lo luộc mấy con gà rừng đi, còn mấy con chim ngói thì để nguyên đó.

- Vâng!

Lăng Huyền Phong trộn đều bột cùng các loại dầu, gia vị vào, bắt đầu lấy một cái chảo ra, phết một lớp dầu ăn mỏng lên trên, đun nóng, rồi nhẹ nhàng lấy thìa múc hỗn hợp bột bánh phở vào chảo, tráng đều cho bột mỏng. Hắn đậy chảo lại, để khoảng 30 giây tới khi lớp phía trên của bánh phở khô lại, rồi đem bánh phở ra phơi khô. Cuối cùng, hắn lấy dao tỉ mỉ cắt bánh phở thành những sợi mỏng, dẹt, đúng ý hệt bánh phở kiếp trước hắn đã ăn. Hắn thầm nghĩ may là có chức nghiệp trù sư, không thì làm mấy thứ này cũng có chút khó khăn.

Sau khi làm xong bánh phở, hắn lấy mấy con gà rừng bắt được, luộc lên, lọc hết xương, rồi lấy chỗ thịt ra một bát to, còn chỗ xương thì lại cho vào nồi nước luộc gà. Hắn nướng gừng, hành tím cùng hành tây, bỏ vào nồi nước. Lấy đủ gia vị, hồ tiêu cùng vài nhánh quế bỏ vào, chẳng bao lâu sau, một mùi thơm mỹ vị quen thuộc bao trùm khắp không gian.

- Không tệ, lần đầu làm phở gà, như vậy là chuẩn bài rồi. - Lăng Huyền Phong thầm nghĩ.

- Oa!!! Mùi vị thật là thơm! Ta có cảm giác muốn được ăn ngay bây giờ!

Tiểu Long nữ hô lên, những người còn lại vừa ngửi hương thơm vừa gật đầu, coi như đồng ý. Lăng Huyền Phong cười cười, lấy vài bát ra, cho bánh phở vào chần qua, đổ vào bát, đặt thêm mấy miếng thịt gà, vài cọng rau thơm cùng với hành củ và hành tây, sau đó múc nước đổ vào bát. Nhìn hình ảnh quen thuộc này, hắn mỉm cười.

- Đây rồi! Bát phở gà Hà Nội kiếp trước ta hay ăn là đây!

Mọi người nhìn bát phở gà lung linh trước mặt, ai ai cũng thèm nhỏ nước dãi, nhưng lại không động thủ trước, phảng phất như muốn nhìn ngắm mãi không thôi.

- Thật là đẹp a! Lần đầu tiên ta thấy một món ăn có màu sắc đẹp như vậy. Chỉ ngửi mùi hương thôi cũng đã biết là cực phẩm rồi! - Dương Quá lên tiếng.

Lăng Huyền Phong cười nói:

- Đừng có nhìn nữa, sau này có cơ hội lại làm cho mọi người ăn!

- Thật ư!?

- Đúng thế!

- Thật là tuyệt quá! Cơ mà chúng ta vẫn muốn ngắm thêm chút nữa! - Người lên tiếng là Thu Diệp Hương.

Trong lúc mọi người cười đùa với nhau, một âm thanh trầm thấp, hữu lực vang lên:

- Ài chà! Món ngon như thế này lại để đấy không ăn, hỏng hết bây giờ! Không bằng để lại cho ta!

Một bóng người lóe lên, cướp lấy bát phở trong tay Dương Quá. Người kia xuất hiện, ngồi chiễm chệ ở trên một tán cây to, tay thì cầm đũa xúc vội bát phở.

- Ây cha! Nha đầu áo trắng kia nói không sai! Đây đúng là mỹ vị a!

Lúc này mọi người mới nhìn rõ được vị khách không mời kia.

Là một lão ăn mày!

------------------------------------------

Sắp gặp đại nhân vật!! Ahihi