Chương 130: Quá khứ của Thu Hồng Diệp

- Sao ngươi lại hỏi những điều này? - Thu Diệp Hương nói.

- À.. không có gì! Chẳng qua là trong những tài liệu của gia tộc ta không thấy đề cập tới cái tên Triều Ca này, cho nên ta mới ngạc nhiên vậy thôi.

Thu Diệp Hương chỉ à một tiếng sau đó cũng không hỏi tiếp.

5 người thuận lợi bước qua đại môn kinh thành. Trên đường tuy có bị một tốp lính canh chặn lại, nhưng cũng chỉ là kiểm tra lai lịch cùng với mục đích đến mà thôi. Khi Lăng Huyền Phong đưa ra tờ giấy báo nhập học của Thiên Tinh học viện, lính canh lập tức không nghi ngờ gì, chỉ thu mỗi người 100 kim tệ lệ phí vào thành rồi trực tiếp cho qua.

- Các ngươi đến đây là để nhập học Thiên Tinh sao?

- Đúng thế.

- Cũng tốt, vào trong đấy sẽ được huấn luyện một cách bài bản, sau này con đường phía trước khá rộng mở. - Thu Diệp Hương gật gù.

Lăng Huyền Phong thì từ chối cho ý kiến. Hắn không biết con đường của người khác như thế nào, nhưng con đường của hắn thì đã được xác định từ trước, không khác đi được.

- Đi, chúng ta đi tìm một quán trọ. Tuyển sinh cũng phải mấy ngày nữa mới tới. Thu cô nương, ngươi đã từng ở kinh đô nhiều năm, phiền ngươi lần này làm chủ, chúng ta làm khách. - Lăng Huyền Phong lên tiếng.

- Được, các ngươi theo ta - Thu Diệp Hương cười cười.

Được Thu Diệp Hương dẫn đường, cả nhóm đi đến một khách sạn có vị trí khá đẹp ở trung tâm đế đô. Dọc đường đi, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ liên tục nhìn láo liên khắp nơi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mặc dù đang là buổi trưa, nhưng dọc theo hai bên đường vẫn là vô cùng náo nhiệt, đám đông lui tới nối liền không dứt, đây vẫn chỉ là ở thành ngoại của Triều Ca, nhân khí cũng đã vô cùng thịnh vượng, nếu là vào vào trong nội thành, không khí náo nhiệt đến mức nào, tuyệt đối là không cách nào tưởng tượng.

- Đường Hồ Lô, ai ăn Đường Hồ Lô không!!

- Ngàn năm nhân sâm, nhân sâm, mau tới mua a!

- Tửu lầu của lão phu hôm nay mới mở, ngày thứ nhất ưu đãi đại hạ giá!

..........

Tiến vào thành Triều Ca, đập vào mắt mọi người là sự phồn hoa cùng hưng thịnh vô cùng, ngựa xe như nước, trên đường cái dòng người rộn ràng qua lại, hai bên đường cửa hàng mọc lên như nấm, tiếng chào mời văng vẳng bên tai không dứt.

- Trước chúng ta vào Duyệt Lai khách sạn nghỉ ngơi rồi sau đó tính tiếp.

Từ Thủy Mặc thành đến Triều Ca cho dù là Lăng Huyền Phong cũng đã sớm là người kiệt sức (ngoại trừ Ngọc Tiêu Dao là ngựa của hệ thống), cho nên bọn họ tìm một cái khách sạn ăn cơm nghỉ ngơi.

- Long nhi, thịt gà không tệ, ngươi ăn nhiều một chút a!

Trên bàn cơm, Dương Quá vẫn luôn vì Tiểu Long Nữ gắp thức ăn, phần tình ý nồng nặc này, làm cho Tiểu long nữ vô cùng cảm động, phải biết rằng từ khi song thân qua đời, ngoài thiếu gia ân trọng như núi ra thì chỉ có Dương Quá đối với nàng là một mực thủy chung.

- Quá Nhi, ngươi cũng đừng gắp thức ăn cho thiếp như vậy, chính ngươi còn chưa ăn được bao nhiêu đó!

Nhìn thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp vô cùng thân mật, Lăng Huyền Phong cùng Thu Diệp Hương chỉ mỉm cười, còn Lăng Hiếu Kiệt thì anh mắt vô cùng thèm thuồng, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Thu Diệp Hương, thầm nghĩ bao giờ bổn thiếu gia mới có thể vì nàng gắp thức ăn đây a!

Lăng Huyền Phong bỗng nhiên hỏi:

- Thu cô nương, cô và Diệp lão huynh, ngày trước như thế nào?

Thu Diệp Hương đang gắp thức ăn, đột nhiên dừng lại, tay cầm đũa run run, nước mắt dàn dụa. Nàng không kìm nén nổi nước mắt mà khóc không thành tiếng. Một lúc sau nàng bình tĩnh lại, ngượng ngùng nói:

- Thật ngại quá, nghĩ tới chuyện cũ không kìm nén được, để mọi người chê cười rồi. Vì sao Lăng thiếu lại hỏi chuyện cũ của ta?

- Không có gì, chẳng qua ta tò mò về thân thế của Diệp lão huynh. Hơn nữa, trong chuyện này ta thấy có nhiều uẩn khúc, biết đâu từ chuyện cũ có thể làm sáng tỏ một số chuyện?

Thu Diệp Hương không nói gì, chỉ cắm mắt nhìn vào bát cơm của mình một hồi lâu. Lăng Huyền Phong không giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Lăng Hiếu Kiệt thì thấy nàng có vẻ thương tâm, trong lòng liền bứt rứt không yên, chẳng qua ngại mặt mũi nên không dám có hành động gì. Dương Quá cùng Tiểu Long nữ thì cũng im lặng ngồi chờ.

- Ài... thôi được, nếu Lăng thiếu có lời, ta cũng không ngại gì mà nói ra vậy. Dù sao thì cũng không phải bí mật gì.

Mọi người đều nín thở để nghe lại quá khứ của Thu gia. Lăng Huyền Phong thì đang hy vọng là mình nghe ra được cái gì đó từ câu chuyện của Thu Diệp Hương.