- Uy! Ngươi chờ đã!
Thấy Lăng Hiếu Kiệt bỏ chạy như gặp quỷ, Hồng y nữ tử vội vã đuổi theo. Nàng cực kỳ tò mò về thân phận của kiếm khách kia. Vừa rồi hắn ra kiếm chiêu vô cùng quái dị, cho dù với sở học của nàng bao nhiêu năm nay, cũng không biết là của trường phái nào.
- Ế! Tứ đệ! Ngươi làm sao như gặp quỷ thế kia? - Lăng Huyền Phong cười như không cười nhìn đệ đệ hắn. Tiểu tử này, thế mà cũng biết xấu hổ trước mặt nữ nhân, phải trêu ngươi một chút mới được.
- Hả? Ách! Không có gì, không có gì, chẳng qua đệ không cẩn thận vấp phải hòn đá.
- Gì cơ? Không thể nào? Lăng Tứ thiếu ngươi thần công cái thế thiên hạ đệ nh..... Ặc! Thiên hạ đệ nhị cơ mà? Sao lại có thể vấp phải hòn đá?
Lăng Huyền Phong sắc mặt càng phô trương, làm cho Lăng Hiếu Kiệt mặt đỏ như quả táo.
- Í! Sao tứ thiếu gia lại mặt đỏ như thế kia nhỉ? - Tiểu long nư tủm tỉm cười, hình như nàng đã nhìn ra được cái gì đó.
- Làm gì có! Chẳng qua vừa nãy vận công hơi quá mức, hưng phấn quá nên đỏ mặt thôi! - Lăng Hiếu Kiệt chống chế.
- Ồ ồ! Thì ra là thế - Tiểu long nữ híp mắt cười, cố ý kéo dài giọng ra.
- Nha đầu ngươi...!! - Lăng Hiếu Kiệt không nói được gì.
Lăng Huyền Phong thấy vậy cũng bật cười vui vẻ. Chỉ có mỗi Dương Quá là không hiểu gì, bèn hỏi:
- Tam thiếu gia! Tứ thiếu gia sao vậy? Sao mọi người lại cười?
Liền nhận được 3 cái gõ đầu:
- Không phải việc của ngươi!
- Im miệng!
- Chuyện này huynh đừng hỏi!
Dương Quá sắc mặt tội nghiệp, chẳng hiểu sao bị ăn đòn. Đúng lúc này, Lăng Huyền Phong thấy nữ tử áo đỏ đuổi tới nơi, mỉm cười nhủ thầm:
- Xem ra nàng ta đuổi được tới nơi rồi. Cũng hay, có một số chuyện cần hỏi.
Nghĩ vậy, hắn bèn hướng hồng y nữ tử lên tiếng:
- Cô nương! Đuổi theo chúng ta, có việc gì sao?
Hồng y nữ tử thấy kiếm khách cứu mình vừa rồi không ngờ có đồng bạn, liền chắp tay nói:
- Tiểu nữ chỉ là muốn cảm ơn các vị đã ra tay cứu giúp. Vừa rồi, nếu như không có thiếu hiệp đây, chắc tiểu nữ lâm vào hiểm cảnh mất.
- Kh.... Khô... Không... Không có gì! C.... Cô... cô nương khách khí. - Lăng Hiếu Kiệt ngây ngô gãi gãi đầu, ăn nói lắp bắp.
Lăng Huyền Phong lắc đầu. Tiểu tử này gặp quỷ hay sao vậy ta? Cho dù nhất kiến chung tình cũng không đến mức vậy chứ?
- Cô nương này... ngươi là đang đi đâu?
- Tiểu nữ vốn muốn định về thăm nhà cũ ở Đế đô, không ngờ lâu ngày không có mặt, lại có thể xuất hiện cường hào ác bá như vậy.
Lăng Huyền Phong nghĩ đến gì đó, liền nói:
- Cô nương cũng đi Đế đô sao? Vậy thì xem ra chúng ta tiện đường rồi. Vừa hay 4 người chúng ta cũng đang đến Đế đô. Hơn nữa xem ra cô nương trúng phải Phá Khí Tán, dược lực còn một thời gian nữa mới hết. Chi bằng cùng đi với chúng ta. Ta có thể cam đoan ít nhất cô nương sẽ không gặp phiền toái như vừa rồi.
Nữ tử áo đỏ suy nghĩ một hồi. Dù sao trông họ cũng không có ác ý, mà nếu có đi chăng nữa, thì bây giờ mình cũng không chống lại được, thôi thì cùng đi vậy. Rốt cục nàng cũng gật đầu:
- Vậy làm phiền 4 vị rồi!
- Không.. không có gì! Cô nương... khách khí...!!!!
Lăng Hiếu Kiệt lại nhanh nhảu đáp. Lăng Huyền Phong thở dài. Tên đần này, có cốt khí một chút được không, làm mất mặt bản ca ca.
Như vậy là đám người Lăng Huyền Phong có thêm 1 khách nữ nữa, thẳng tiến Đế dô mà đi
--------------------------------
- Cô nương! Ngươi là người của gia tộc nào?
- Chuyện này... tiểu nữ không tiện nói. Hơn nữa cho dù nói ra, công tử chắc cũng không biết. - Hồng y nữ tử ngập ngừng.
- Không sao, không sao, ngươi cứ thử nói xem, dù sao trông ta có vẻ trẻ tuổi, nhưng ít nhất kiến thức cũng có một số. Ngươi không hẳn là chỉ đơn giản đi thăm nhà cũ đúng chứ?
- Tại sao công tử lại nói vậy?
- Trực giác! Thường thì nếu như người ta đi thăm nhà cũ, cũng sẽ mang theo một chút quà cáp gì đó, cho dù là đi bái tế thân nhân, thì cũng mang theo chút hương hỏa. Đằng này ta thấy cô nương chỉ có mang theo 1 cây đao. Chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.
Hồng y nữ tử bật cười, vị thế gia công tử này có chút thú vị.
- Không giấu gì công tử. Tiểu nữ xác thực là đến thăm nhà cũ, tiện thể làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Giết một người!