Chương 119: Truyền công

- Được rồi, nói nhảm đã đủ, bây giờ chú đã chuẩn bị chưa? Để anh bắt đầu truyền công?

- Tới đi anh zai!

Lăng Huyền Phong cảm thấy nội lực đến từ Tiêu Dao Tâm Pháp tuột dốc không phanh, cho tới khi nội lực trong cơ thể chỉ còn lại một chút rất nhỏ, hắn đã biết như vậy là nội công của Cái Bang đã bị giảm trừ, nếu như lúc này có cao thủ tập kích, hắn chỉ còn con đường chết!

Chỉ sau đó vài phút, Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy một luồng khí nóng cuồng bạo từ đan điền hắn phát ra, phân tán khắp tứ chi bách hải của hắn, cơ thể hắn lúc này như một cái lò lửa nóng, chạm vào có thể bỏng.

- Cố gắng chịu đựng! Cửu Dương Thần Công vốn lấy nhiệt lượng có từ ánh sáng mặt trời để tu luyện, nhiệt xuất ra ngoài nóng như lửa, nóng đến mức có thể làm tan chảy cả hoàng kim! Chú em phương pháp tu luyện khác biệt, dựa vào hệ thống cho nên không cần thiết phải đứng giữa trời nắng để tu luyện, nhưng nhiệt độ nóng được sinh ra khi vận công sẽ không thể tránh khỏi!

- Em hiểu! Anh cứ tiếp tục!

Cơ thể hắn càng ngày càng nóng, khiến cho làn da vốn trắng như bạch ngọc bây giờ lại đỏ hồng như than, bất chợt hắn cảm thấy xung quanh có mùi khét. Hóa ra quần áo cùng với chăn đệm xung quanh không chịu được nhiệt độ quá cao, đã bắt đầu bốc cháy. Cười khổ một tiếng, xem ra sau khi xuất quan phải thay hẳn toàn bộ nội thất mới được.

- Anh zai! Quá trình này hết bao lâu?

- Ít nhất cũng phải 3 ngày!

- Kháo! Lâu như vậy?

- Đừng kêu ca! Vốn ta muốn truyền hẳn toàn bộ một lúc, nhưng cơ thể của chú chắc chắn không chịu được nhiệt lượng mà cháy thành tro bụi, nên ta mới tách ra thành nhiều ngày để giảm bớt nhiệt lượng! 3 ngày là đủ rồi!

- Ặc! Thế bây giờ em muốn ngủ thì tính sao?

- Chú muốn ngủ? Được thôi, anh sẽ làm cho chú mất đi ý thức trong khoảng thời gian 3 ngày này, chú sẽ không cảm thấy đau đớn hay nóng lạnh, tha hồ ngủ! - Nói xong, hệ thống phát ra một đạo lưu quang, Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lâm vào ngủ say li bì.

---------------------------

Ở bên ngoài tiểu viện của Lăng Huyền Phong lúc này...

- Tiểu Tam! Phong nhi đâu?

Ngô Tam... à nhầm, Dương Quá lúc này đang mơ màng ngủ, bỗng nghe được một tiếng gọi, giật mình tỉnh giấc nhìn láo liên, đồng thời hét lớn:

- Có thích khách! Bảo vệ thiếu gia! Bảo vệ... Ách!!!

Chưa kịp nói hết, hắn đã bị Lăng Thần - bây giờ là Tiểu Long nữ - lấy bàn tay nhỏ bịt lấy miệng.

- Suỵt! Đừng có kêu to như vậy! Là gia chủ và tam gia đến!

Lắc lắc đầu vài cái cho não kịp nhảy số, Dương Quá mới nhìn lại người vừa mới gọi hắn, lập tức sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới ấp úng nói:

- Ặc! Tham kiến gia chủ!

Người đến chính là gia chủ Lăng Gia Lăng Phiên Hùng cùng tam gia Lăng Phiêu. 2 người hôm trước biết được Lăng Huyền Phong có được truyền thừa của gia tộc, liền vô cùng hưng phấn, hôm nay chạy tới cốt muốn xem tiểu tử kia có thay đổi gì chăng. Nào ngờ vừa mới chạy tới nơi chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, lập tức bị tên tiểu tử Ngô Tam Nhi kia vu oan cho là thích khách, lập tức sắc mặt đen như đít nồi, hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu tử thối! Bây giờ thành đệ tử của tam thiếu gia rồi, muốn làm phản hả? - Hắn cũng đã biết được Ngô Tam Nhi này được Lăng Huyền Phong nhận làm đệ tử, truyền thụ võ công, nên trực tiếp chất vấn.

- Ách! Gia chủ tha mạng, tiểu nhân không dám!

- Không dám? Thế tên vương bát đản nào vừa kêu bọn ta là thích khách? - Phẫn nộ hét lên một tiếng, Lăng Phiên Hùng không nhịn được gõ lên đầu Dương Quá một cái.

- Ái! Gia chủ tha tội, chẳng qua thiếu gia phân phó là trong mấy ngày tới phải bế quan, nên cấm chỉ không cho người khác bén mảng tới. Tiểu nhân cũng vì mệt quá nên tâm thần có hơi không ổn định, xn gia chủ minh xét! - Dương Quá hai tay ôm đầu ủy khuất nói.

- Bế quan? Sao lại bế quan giờ này? Chỉ còn 3 ngày nữa là xuất phát đi học viện rồi đó!

- Tiểu nhân không rõ, nhưng thiếu gia nói là sẽ xuất quan trước khi xuất phát...

- Được rồi, coi như chúng ta đến không đúng lúc, 2 người các ngươi canh chừng cẩn thận, khi nào hắn xuất quan thì bảo hắn đến gặp ta!

- Rõ! Cung tiễn gia chủ và Tam Gia! - Dương Quá cùng tiểu Long nữ cúi chào nói.

Lăng Phiên Hùng cùng Lăng Phiêu xoay người rời đi, đồng thời phân phó cho một nhóm Ảnh Vệ chú ý bảo vệ tiểu viện này trong bóng tối, đề phòng bất trắc.

Nhắc tới Ảnh Vệ, 2 huynh đệ lại không nhịn được nghĩ tới ngày đó khi Lăng Huyền Phong trở về, trực tiếp ra lệnh cho 2 tên Lý Mục và Trương Lâm, giữa trưa nắng hè mặc hắc phục, đứng ôm nhau giữa diễn võ đường trong 4 canh giờ, đồng thời phải nói câu:

- Xin lỗi Nhị Đệ (Đại ca)! Lần sau ta (cũng) sẽ không gây sự với ngươi nữa!

Chuyện này đã gây ra chú ý của không ít Hộ vệ, bao gồm cả lão tam là Trương Phương, không hiểu 2 lão ca của mình đắc tội thiếu gia ở chỗ nào mà bị phạt như thế. Lăng Phiên Hùng hiếu kỳ, triệu tập Lăng Huyền Phong tới hỏi, liền nhận được câu trả lời:

- Hừ! Ai kêu 2 tên bất tam bất tứ kia nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của ta! Hơn nữa trên đường chỉ biết gây gổ đánh nhau là giỏi.

Việc 2 tên này suốt ngày cà khịa nhau, ai ai cũng biết, còn làm hỏng chuyện tốt thì... Lăng Phiên Hùng cười ám muội nhìn tiểu chất của mình. Có một nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc ở bên, không nói thì ai cũng biết chuyện tốt kia là gì. Cố gắng nín cười, Lăng Phiên Hùng ra lệnh:

- Khụ! Khụ! Lý Mục! Trương Lâm! 2 người các ngươi suýt nữa gây ra họa, phạt đứng nắng thêm 2 canh giờ!

- Hả!!!!! - 2 người Lý, Trương kêu lên một tiếng thảm thiết trong khi mọi người xung quanh cười lớn.