Chương 115: Kể lại chuyện xưa (tiếp theo)

- Ừm.. bắt đầu như thế nào nhỉ.... à đúng rồi!

Lăng Hi Trì bắt đầu kể lại...

- Năm đó, ta mới chỉ bẳng tuổi của ngươi lúc này, 16 tuổi. Cái tuổi đầy mộng mơ thanh xuân của một thiếu nữ. Ngươi nói, thiếu nữ ai chẳng có mộng đẹp là có một hôm nào đó, một bạch mã hoàng tử đi qua, kết duyên cùng mình, sánh bước bên nhau tới đầu bạc răng long? Chỉ có mình ta.. khụ khụ... hơi khác biệt.

- Khác biệt như thế nào?

- Ừ thì... nữ nhi nhà người khác thì ở nhà luyện cầm kỳ thi họa, cùng lắm là cùng với gia sư tu luyện chút đấu khí. Còn ta.. khục... thì lại thích làm nữ hiệp, đánh đánh giết giết suốt ngày. 16 tuổi đã tu vi Võ Vương nhất phẩm, lúc đấy ta được mệnh danh là "Đế đô đệ nhất đả nữ". - Lăng Hi Trì lắc đầu cười cười. - Lúc ta lên 17 tuổi thì được tốt nghiệp học viện Thiên Tinh. Tuy dung mạo ta xinh đẹp, nhưng nam tử khi nghe đến danh tính ta đã quay đầu chạy mất dép. Cha mẹ ta thấy ta không thấy hôn phối, liền tự mình đi tìm. Kết quả là vô vọng. Đặc biệt là có nhi tử một gia tộc đã dọa tự vẫn nếu gả ta cho hắn.

Đổ mồ hôi! Có cần thiết phải nghiêm trọng tới vậy không đây? Lăng tam thiếu trán nổi vạch đen. Hóa ra đệ nhất nữ nhân Lăng gia thời bấy giờ có hung danh vang xa tới như vậy, hắn cảm thấy như đồ đệ gặp được sư phụ rồi.

- Ừm.. chính vì mãi không tìm được hôn phối cho ta, nên cha mẹ ta cũng mặc kệ. Vậy là ta tự do đi lại trên giang hồ, đi đây đi đó. Cho tới một ngày.... Hôm đó đang đi trên đường, ta có nghe được một tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân. Nghĩ rằng có kẻ cướp sắc, bản tính nữ hiệp của ta trỗi dậy, xông tới liền muốn giải cứu. Nhưng mà tình huống lại khác xa so với ta tưởng tượng...

Nghĩ đến đây, Lăng Hi Trì rùng mình vài cái.

- Lúc đó, ta đã chạm trán một số sinh vật, mà sau này mới biết được, bọn hắn đến từ một nơi gọi là Cửu U Giới!

Lăng Huyền Phong chấn động tinh thần. Không ngờ tổ nãi nãi đã đụng chạm tới bọn chúng ư?

- Khi ta đến nơi, cảnh tượng trước mắt làm cho ta có cảm giác muốn nôn mửa một trận: Ở giữa một cái sân lớn, có một nữ nhân, ăn mặc một bộ trang phục màu trắn, tóc dài che kín mặt. Mụ ta chính là tác giả của thanh âm thảm thiết vừa rồi. Ta vốn định tới cứu nàng, nhưng mà khi nhìn thấy hành động của nàng, ta lại đứng chết trân một chỗ. 2 tay mụ ta đang cào mạnh vào bụng một tên nam nhân, lôi nội tạng của hắn ra ngoài, vừa kéo vừa hét nghe thật ghê rợn. Nam nhân kia hình như bị chế trụ, không thể cử động hay la hét, chỉ có ánh mắt vô tận kinh hoảng đang nhìn từng mảnh nội tạng của hắn bị lôi ra ngoài.

Lăng Hi Trì vừa kể, sắc mặt nàng trắng bệch, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn ra ngoài.

- Lúc đó ta gục xuống nôn một tiếng. Mụ đàn bà đó phát hiện ra ta, ý đồ muốn bắt lấy ta. Đúng lúc này, thì hắn tới... - Lăng Hi Trì lộ ra một tia mỉm cười.

- Tổ gia gia?

- Đúng vậy! Lúc đó không biết từ đâu hắn phi thân tới chắn trước mặt ta, mụ đàn bà kia nhìn thấy hắn thì kinh hãi, hô lên vài tiếng, sau đó thì phi thân chạy mất. Ngươi có biết lúc hắn quay lại, hắn nói với ta câu gì không?

- Câu gì?

- "Thân là phận nữ nhân, nên ở nhà học thêu thùa, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc làm gì? Kinh nghiệm giang hồ bằng con số không, muốn chết sao?". Lúc đó ánh mắt của hắn vô cùng lạnh nhạt, phảng phất như dung mạo của ta không lọt vào mắt hắn vậy. Lúc đó ta không hiểu vì sao có cảm giác lạ lạ. Nam nhân lần đầu gặp ta cũng lộ ra ánh mắt mê say, vậy mà hắn....

Lăng Huyền Phong cười khổ. Tổ gia gia trình độ tán gái phải gọi là đăng phong tạo cực. Chỉ cần tạo ra một hình tượng soái ca lãnh khốc đã làm cho tổ nãi nãi phải si mê mất rồi.

- Hắn nói với ta, là đuổi theo một đám người, dẫn đầu là một lão già tên là cái gì Văn... à... là Văn Trọng - một thái sư mất nước. Hắn cùng bộ hạ của mình bị đám chí cao cường giả vị diện kia đày sang nơi này. Không ngờ nhân họa đắc phúc, bọn hắn không chết, hơn nữa còn muốn phát triển thêm, ý đồ thôn tính đại lục này, muốn phục sinh đại vương của bọn chúng. Chỉ trong vòng 10 năm, bọn chúng đã có một thế lực kha khá, chuẩn bị lộ ra ánh sáng. Còn hắn, chỉ đơn độc một mình, muốn tìm đám Văn Trọng giống như mò kim đáy bể. Lúc đó không hiểu sao ta lại gợi ý cho hắn là lập ra một Phục Ma Hội để đối đầu yêu ma. Hắn thấy có lý, bèn giao cho ta trách nhiệm giáo chủ Phục Ma Hội.

Ngừng một lúc, Lăng Hi Trì nói tiếp:

- Trong vòng 5 năm, Phục Ma Hội phát triển nhanh chóng, giáo đồ hơn ngàn, cao thủ trong đó không phải số ít, tất cả đều chỉ phục vụ một mục đích, đó chính là tìm ra đám người Văn Trọng, ngăn chặn ý đồ của bọn chúng. Nhưng có lẽ chúng ta đã đánh giá hơi cao thực lực bản thân mình. Đại chiến 2 phe nổ ra, không nghĩ tới là, thế lực của Văn Trọng không kém gì chúng ta. Vậy là ròng rã 2 năm trời, 2 phe tử thương vô số, nhưng không bên nào chiếm được thượng phong. Trong lúc đó, 2 người chúng ta "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", hắn cuối cùng cũng đã nảy sinh tình cảm với ta. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ta đã có hài tử của hắn. Kế hoạch của hắn bị đảo lộn, ta không thể không rời vị trí giáo chủ Phục Ma Hội, quay về Lăng Gia. Chỉ còn hắn ở lại chiến đấu với đám Văn Trọng. Trong một trận đại chiến, hắn đã đánh Văn Trọng bị nội thương, phải rút lui về tĩnh dưỡng. Nhưng hắn nói rằng không trì hoãn được lâu, hắn rất nhanh sẽ phải rời đi, và sau khi hắn rời đi, chính là lúc Văn Trọng trở lại. Thế là hắn bí mật ở lại Lăng Gia, dạy ta phép phân thân. Dặn dò phân thân của ta sau khi bản thể của ta cùng hắn rời đi, phải tìm cho ra được người trong số mệnh. Người đó chắc chắn sẽ là huyết mạch Lăng Gia. Khi đó, ta sẽ phải nói cho ngươi một việc.

- Ngài ấy muốn nhắn nhủ với ta việc gì?

- Hắn nói: Văn Trọng đã tìm ra cách hồi sinh Trụ Vương, và nếu như Trụ Vương hồi sinh, tất cả sẽ là quá muộn, sinh linh đồ thán, đại lục này sẽ lâm vào tràng hạo kiếp. Chính ngươi sẽ phải là người đánh bại Trụ Vương! Để làm được việc này, Văn Trọng đã chia tàn hồn Trụ Vương ra thành Tam Linh Phách: Thiên Tuệ, Thiên Khu, Thiên Hùng - đặt ở 3 nơi bí mật trên đế quốc này. Ngươi phải tìm ra và tiêu diệt tam phách đó, hoặc cất giấu ở nơi không ai tìm thấy được, lúc đó kế hoạch của Văn Trọng sẽ đổ bể!

- Đinh! Phát hiện chung cực nhiệm vụ: Tiêu diệt Trụ Vương, ngăn chặn hạo kiếp. Bằng mọi giá, phải tiêu diệt Trụ Vương, hoặc cất giấu linh phách của hắn ở nơi không ai có thể tìm thấy được. Thất bại: Chết! Đại lục lâm vào tràng hạo kiếp vạn năm!

Đúng lúc này, hệ thống trong đầu Lăng Huyền Phong lên tiếng. Chung cực nhiệm vụ! Nhiệm vụ cuối cùng!

Thành công tiêu diệt Trụ Vương! Hoặc là chết!