Chương 105: Hình như có gian tình

- Thiếu gia! Thiếu gia đã về!

Vừa bước tới cửa tiểu viện, Lăng Huyền Phong đã nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy như chuông bạc, vô cùng êm tai, rồi sau đó một bóng hình nhỏ nhắn thanh tú bước tới trước mặt hắn, mỉm cười cúi đầu chào:

- Thiếu gia hảo! Thần nhi có lễ!

Lăng Huyền Phong mỉm cười, người trước mắt đúng là Lăng Thần, một tháng không gặp, bây giờ trông nàng có vẻ tươi tắn hơn không ít, có lẽ ưu thương do cha mẹ qua đời đã giảm đi, thay vào đó là có phần nào đó yêu đời hơn.

- Thần nhi! Một tháng vừa qua có luyện tập như ta bảo không?

- Thiếu gia yên tâm, Thần nhi trong một tháng vừa rồi luyện tập không sai biệt lắm, không tin ngài có thể kiểm tra!

Lăng Huyền Phong hài lòng gật gật đầu. Hắn tin, bởi vì khi thấy nàng đi tới, dáng đi của nàng so với trước kia đã thay đổi khá lớn. Phong cách của nàng bây giờ mang vài phần tự tin của con gái hiện đại, nhưng đâu đó vẫn giữ được tư thái e thẹn của nữ nhi thời phong kiến.

- Đúng rồi! Thiếu gia, bây giờ ngài thay đổi cách ăn mặc, trông rất soái nha! - Lăng Thần đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng sùng bái nói.

- Vậy hả? Tiểu nha đầu ngươi chỉ biết nịnh thôi!

Lăng Huyền Phong cười ha ha, sau đó véo má nàng một cái rồi đi vào trong.

- Tiểu Tam đâu?

- Hồi thiếu gia! Tên kia từ khi ngài đi thì cứ như dở hơi vậy, ngày nào cũng chạy tới chạy lui vài vòng để đích thân dọn dẹp tiểu viện của ngài. Hắn không cho ai khác đi vào trong để dọn dẹp nữa. - Lăng Thần bĩu môi nói, có vẻ không vui.

- Ồ? Tiểu tử này sao lại thế nhỉ?

- Hắn nói là ngày ngày phục vụ thiếu gia đã quen, nay ngài không có ở đây, hắn có trách nhiệm phải quét dọn sạch sẽ nơi này, chuẩn bị cho thiếu gia tùy thời trở về. Hừ! Đúng là tên ngốc! - Lăng Thần dẩu môi lên, trong giọng nói có vẻ gì đó lạ lạ.

- Nếu thế thì có sao đâu? Nha đầu ngươi có gì đó lạ lạ? - Lăng Huyền Phong vuốt vuốt cằm, nhìn Lăng Thần tỏ vẻ xem xét.

- Ách! Chẳng qua.. chẳng qua... Thần nhi thấy hắn như tên ngốc ấy, ngày ngày cứ chạy tới đây quét dọn, đến nỗi bây giờ tiểu viện của ngài không còn một hạt bụi a!

- Hử? Ta đang nói là tiểu nha đầu ngươi có vẻ cao hơn so với một tháng trước, ngươi lại đi nói hộ hắn là sao?

- Tiểu nữ, tiểu nữ.... Lăng Thần hoảng hốt, đỏ mặt cúi đầu.

Ế? Chẳng lẽ nàng và tiểu tử kia.... Nghĩ đến cái gì đó, Lăng Huyền Phong cười lớn, xoa xoa đầu Lăng Thần rồi đi vào bên trong. Hắn cảm thấy mừng cho tiểu Tam. Tiểu tử kia tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mặt mày trắng trẻo, hơn nữa lại vô cùng lanh lợi, chẳng qua là xuất thân có vẻ thấp một chút, sau này muốn tìm vợ cũng khó khăn, đừng nói gì đến nương tử có tư sắc. Bây giờ thì tốt rồi, tiểu nha đầu kia dáng vẻ không tệ, coi trọng tiểu tử kia thì đúng là có phúc lớn.

- A! Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài đã trở lại! Tiểu Tam nhớ ngài muốn chết a!

Ngô Tam nhi thấy Lăng Huyền Phong đi vào, trực tiếp nước mắt nước mũi tràn ra như suối, muốn chạy tới ôm lấy chân hắn.

- Dừng! Dừng! Dừng ngay cho ta! Kháo! Đừng làm cho bản thiếu gia ghê tởm! Đi mà ôm tiểu nha đầu Lăng Thần kia đi! - Lăng Huyền Phong khinh bỉ nói

Lăng Thần nghe thấy thể mặt lại đỏ như gấc. Hình như thiếu gia đoán được rồi sao?

- Ách! Thiếu gia! Ngài đừng đùa! Ta không muốn a! Tiểu ny tử kia!

- Ngô! Tam! Nhi! Tên khốn kiếp ngươi nói cái gì???!!! - Lăng Thần nghe thấy thế tức giận hét.

- Ách! Thiếu gia cứu ta! - Ngô Tam nhi sợ hãi chui ra đằng sau lưng Lăng Huyền Phong, nhưng không ngừng thè lưỡi làm mặt quỷ trêu nàng. Lăng Thần tức giận nhưng không làm gì được.

Lăng Huyền Phong lắc đầu cười, tiểu tử này mới 12 tuổi thôi mà cũng đã biết yêu rồi sao? Thảo nào thiếu niên thời phong kiến thường lấy vợ từ rất sớm.

- Được rồi! Đừng làm rộn nữa. Thiếu gia vừa đi về, có chút mệt, đang muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui ra ngoài đi, ngày mai gặp.

- Thiếu gia, vậy còn chuyện lần trước... - Lăng Thần ngập ngừng.

- Ta đã biết, để mai rồi tính. - Lăng Huyền Phong bất đắc dĩ nói, hắn nhớ chuyện lần trước hứa dạy võ cho Lăng Thần, nhưng hiện tại hệ thống chưa mở trở lại, tính năng rút bảo điển võ công chưa mở, hắn không có cách nào. Đêm nay là đêm thứ 7, chắc một lúc nữa hệ thống mới mở.

- Vâng, thiếu gia. - Lăng Thần vui vẻ, sau đó kéo tay Ngô Tam nhi cùng cáo lui.