Chương 18: Định Tường Thành.
Cách Thanh Minh Trấn 800 dặm về hướng tây nam,tại nơi đây có một tòa thành thị tu tiên cỡ lớn của Việt Quốc. không ai biết tòa thành thị này có từ bao giờ. Thế nhưng tại đây chừng 3200 năm về trước. Định Tường thành là một căn cứ cực lớn chống lại thú triều từ phương Nam.
Định Tường Thành cực kỳ rộng lớn xung quanh tường thành đều có trận pháp phòng hộ. nghe nói thành chủ Định Tường thành là một tu sĩ Nguyên Anh Đại Viên Mãn, thực lực đứng thứ 4 trong 10 đại cao thủ Việt Quốc.
Phàm Long, Trần Minh Nguyệt cùng tiểu Linh sau khi rời khỏi Thanh Minh Trấn thì mục tiêu của bọn họ là đến Định Tường Thành để tìm tài liệu giúp Phàm Long đột phá.
Phải nói dược liệu mà Phàm Long cần thì rất là phổ thông, nhưng cũng không phải dạng dễ tìm đặc biệt là chủ dược Ngũ Linh Xà mà cần đến 5 con, mỗi con mào trên đầu phải có màu sắc phân biệt 5 vàng, đỏ lục lam và nâu.
Ngũ Linh Xà chỉ là một loại yêu thú cấp một thông thường, nhưng khá là hiếm gặp, huống chi là phải tìm đủ năm loài Ngũ Linh Xà ứng với năm hệ Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa. như thế khá là khó khăn để tự mình tìm kiếm.
Ngoài ra hắn còn phải luyện chế ra được Dẫn Hồn Đăng, như thế mới phù hợp yêu cầu của Vô Thiên Ma Công.
Từ khoảng cách rất xa nhóm người Phàm Long đã nhìn thấy thành Định Tường, đây là một tòa thành cực đại khí thế cực kỳ uy nghiêm cùng hào nhoáng.
Trần Minh Nguyệt quen tay dễ làm, nàng đã chuẩn bị trước 6 viên linh thạch hạ phẩm. đó là phí vào thành Định Tường.
Tuy mỗi người chỉ hai viên hạ phẩm linh thạch mà thôi, thế nhưng hằng ngày có trên vạn người ra ra vào vào thành Định Tường. như thế mỗi ngày thành chủ Định Tường thành thu được 2 vạn linh thạch hạ phẩm ư. Nghĩ đến đó đôi mắt Phàm Long phát sáng.
Nhưng hắn nào biết, để duy trì trật tự cho một cái tòa thành lớn thì 2 vạn linh thạch mỗi ngày cũng không đủ nhét kẽ răng.
Đây là lần đầu tiên Phàm Long bước vào một tòa thành thị tu tiên cỡ lớn như thế này, nhìn bộ dáng của hắn không khác gì một tên nhà quê mới lên tỉnh, hết ngó đông ngó tây, làm cho Trần Minh Nguyệt cùng Tiểu Linh rất là xấu mặt.
“ Dâm ca ca! ngươi thật là ta mất mặt quá!” Trần Linh Nhi bĩu môi, tay không ngừng kéo hắn đi trên đường.
Cả ba bước vào một tòa tửu lâu cỡ nhỏ, tòa tửu lâu này tuy khá là nhỏ, nhưng giá cả cũng khá là tiện nghi, chỉ cần 6 hạ phẩm linh thạch là có thể mở một phòng trung phẩm.
“ Khách! Quan xin mời! khách quan muốn ở trọ hay dùng thức ăn!” tiểu nhị tháo vát chạy tới.
Quả thật tiên thành có khác, ngay cả một tên tiểu nhị cũng có tu vi luyện khí tầng 4. Nghĩ lại bản thân hắn thật là mất mặt luyện khí tầng 3 không hơn không kém.
“ Cho ta một phòng trung đẳng là được rồi!” Phàm Long lên tiếng.
Nhất thời ánh mắt tên tiểu nhị liếc xéo một cái rồi lộ ra một bộ mặt khinh thường.
“ Thì ra là một tên nhà quê nghèo kiếp xác, muốn lên thành thị kiếm ăn!” tên tiểu nhị lẩm bẩm một câu, tuy rất nhỏ nhưng Trần Minh Nguyệt cũng có thể nghe rõ ràng.
“ Phu quân! Ngươi thật là keo kiệt!” Trần Minh Nguyệt giọng có chút oai oán.
“ Dù sao linh thạch cũng là do ta bỏ ra mà! Cần chi phải tiết kiệm đến thế!”
Mặt Phàm Long đỏ như đít khỉ, không biết nói gì à.
“Hey! Ta thật là số khổ mà! Trên người từ trên xuống dưới không có một viên linh thạch, toàn phải ăn bám lão bà!” Phàm Long than nhẹ.
Quả thật số hắn đúng là nhọ, tuy bên trong Tử Linh Giới có rất nhiều Linh Thạch, nhưng tất cả đều bị phong ấn. chỉ khi nào hắn đạt tới tu vi Kết Đan, phong ấn mới mở ra một phần nhỏ.
Mà trong tay hắn cũng còn cả khối đan dược, nhưng lại không thể đem đi bán, thứ nhất là hắn không biết giá cả, thứ hai đây toàn bộ là đan dược cực phẩm 10/10, một khi đan dược này đưa ra thị thường thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn.
Căn phòng trung đẳng có diện tích cũng khá nhỏ, nhưng bố trí khá là hợp lý, bao gồm một gian phòng khách có một cái bàn lớn và bốn chiếc ghế nhỏ, gian bên trong là một chiếc giường ngủ nhỏ phù hợp cho hai người nằm lên trên mà thôi. Ngoài ra căn phòng chẳng còn gì khác, ngay cả một bình trà cũng không có.
Đối với bố trí như thế này Trần Minh Nguyệt nhìn đã thành quen, nàng nhanh chóng lấy ra từ trong túi trữ vật mấy cái lá cờ màu xanh nhạt không ngừng ném ra xung quanh mấy cái góc phòng. Một trận linh lực tỏa ra khắp căn phòng, dường như có một màn lá chắn vô hình nào đó bao bọc lấy căn phòng.
Nhìn thấy Phàm Long ngơ ngác, Trần Minh Nguyệt nhất thời cũng đen mặt ra, nàng thật không ngờ người mà nàng trao thân gửi phận lại có kiến thức tu tiên hạn hẹp đến thế, ngay cả một trận pháp cách âm đơn giản nhất cũng không hề hay biết.
“ Đây là trận pháp cách âm cỡ nhỏ!” Trần Minh Nguyệt giải thích.
“ À!” Phàm Long nhất thời giống như vừa tìm ra một cái đại lục mới phấn khích không ngừng.
“ Minh Nguyệt! Nàng cho ta mượn trận kỳ xem một chút được không?” Phàm Long mặt dày.
“ Hừ!” Trần Minh Nguyệt hừ lạnh không muốn nói gì luôn, quay người lên người bắt đầu tĩnh tu.
“ Dâm ca ca! ngươi thật ngốc! ngay cả trận pháp cũng không biết nữa!” Tiểu Linh khịt mũi con thường. ngay sau đó nàng lấy tư thái của một vị giáo sư bắt đầu giảng đạo cho Phàm Long.
“Trận Pháp chính là một trong tu tiên bách nghệ, Trận Pháp sư cùng với Luyện Đan Sư, Luyện Phù Sư, Luyện Khí sư chính là bốn chức nghiệp trong tu tiên bách nghệ. Ngoài ra còn nhiều chức nghiệp khác, như trồng dược, tầm bảo, bắt quỷ tất cả đều có quỷ dị khôn lường!”
“ Cái mà tỷ tỷ vừa ném ra được gọi là trận kỳ, trận kỳ do luyện trận sư chế thành, tuy vào trận pháp, mắc trận, linh văn mà mỗi trận kỳ sẽ có kích thước to nhỏ khác nhau, thiên kỳ bách biến”
Nhưng những chức nghiệp trên ai tu tiên đều có thể làm được, mà cần phải có thiên phú riêng, mà tỷ tỷ rất có thiên phú trong trận pháp!” Tiểu Linh lỗ mũi hướng lên trời nói với Phàm Long.
“ a ha ha ha! Thì ra lão bà của ta thật là lợi hại!” nói đoạn Phàm Long nhanh chóng trèo lên giường ôm choàng lấy Trần Minh Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần.
“ Đừng có rộn! ta cần phải tu luyện!” Trần Minh Nguyệt giọng nói có chút tức giận, nhưng trong lòng nàng bắt đầu dậy sóng.
Mấy ngày nay ba người bôn ba trên đường, thời gian nghỉ ngơi rất là hạn hẹp, ngay cả việc tìm một dòng suối để thanh tẩy thân thể cũng khó nữa huống chi là tiếp xúc thân mật.
Lần đầu tiên cảm nhận được nhân sinh vị đạo, Trần Minh Nguyệt làm sao có thể chịu nổi cảm giác trống vắng bên dưới.
Ngay cá khoảnh khắc Phàm Long trèo lên giường nội tâm nàng đã rúng động mãnh liệt, cảm xúc dâng trào, phía dưới có một cổ nhiệt hỏa đang lan tràn khắp thân thể nàng.
Phàm Long cũng có cảm giác không kém gì nàng, phía dưới tiểu huynh đệ bắt đầu có phản ứng, hắn mặc kệ Trần Minh Nguyệt lời nói, đói quá làm liều.
Hắn ôm lấy nàng bắt đầu trao cho nàng một nụ hôn cực kỳ nồng cháy, Trần Minh Nguyệt không một chút chống cự nào cả chiếc lưỡi thơm tho không ngường cuốn lấy chiếc lưỡi thô bạo của Phàm Long, không ngừng mút lấy mút để.
Giống như ăn xuân dược, Phàm Long nhất thời phấn khởi đôi bàn tay không hề thành thật chút nào bắt đầu chà sát khắp thân thể mỹ miều non mềm.
Cả hai bắt đầu thở dốc từng ngụng, cặp móng heo đã luồn vào bên trong áo Trần Minh Nguyệt không ngừng xoa nắn cặp gò bồng bên trong. Nhẵn mịn, mềm mại căng tròn, từng đợt cảm xúc mãnh liệt lan tỏa khắp thân thể.
Phàm Long kéo gì thân thể Trần Minh Nguyệt vào trong lòng mình, hắn bắt đầu trùng kích vị trí yếu hại nhất trên thân thể phụ nữ, đó chính là mang tai.
Hắn phả một hơi thở quanh gáy của nàng,Trần Minh Nguyệt nhịn không được mà rùng mình một cái toàn thân run rẩy. Phàm Long cười hăng hắc không ngừng trêu ghẹo nàng.
Hắn muốn nàng cầu xin hắn, vang hắn.
Mà Trần Tiểu Linh lại mang thái độ bà tám coi phim, nàng không biết lấy từ đâu ra một túi hạt hoa quả bắt đầu ăn, miệng không ngừng lộ ra những nụ cười thích chí.
“ Long ca! cho thiếp! cho thiếp đi mà! Đừng đùa thiếp nữa!” Trần Minh Nguyệt đã nhịn không được nữa rồi, nàng không ngần ngại mà cầu xin.
Phàm Long nhất thời nhận được mệnh lệnh của bà chủ bắt đầu trùng kích thân thể mỹ miều của nàng. Quần áo hai bên đã xộc xệch không thể tả, áo váy đã bị bung ra để một một chiếc yếm đào màu hồng nhạt, phía trên còn thêu một đóa hoa sen.
Bên dưới lớp vào yếm hồng đào kia là một cặp gò bồng đang được chăm sóc đặc biệt, hai hạt anh đào đã được kích thích đến cực điểm không ngừng nhô cao lên.
Phàm Long hít một hơi thật dài từ gáy tai cho đến trước ngực nàng, nơi nào môi hắn đi qua thì nơi có có một cỗ lực lượng không thể nào tả nổi quấn lấy nàng.
“ Phu quân! Cho thiếp! cho thiếp đi!”
“ Pốc!” Phàm Long giật ngay chiếc áo yếm màu hồng đào kia ra, gặp gò bồng không còn bị cản trở, ngay lập tức tung mình ra khỏi chiếc áo chật hẹp gò bó kia.
Hai hạt anh đào đã nở rộ, giống như đang mời gọi Phàm Long nhanh chóng ăn nó đi, mút đó đi.
Phàm Long tham lam mút lấy một bên gò bồng, một bên thì không ngừng xoa nắn, thân thể Trần Minh Nguyệt phản ứng mãnh liệt, không ngừng cong người lên đón nhận từng cơn trùng kích mãnh liệt nhất.