Chương 72: Đột Nhiên Bị Tập Kích

Thiên Hạo Phong sơn mạch liên miên, cây cối xanh um tùm tràn trề sinh cơ, Nhất Tinh Thiên Đấu Trận cùng Lục Dục Tâm Ma Trận hai tòa hộ sơn pháp trận này sau khi được bày thành công, toàn bộ sơn lâm tự nhiên lộ ra một cỗ đạo vận.

Nghiêm Húc bị vây quanh bởi đoàn người, tản bộ đi trên con đường núi xanh biếc, nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Được rồi, đều đã đưa đến sơn môn, các ngươi trở về trước đi." Nghiêm Húc dừng bước, nhìn đám người Ninh Thải Điệp, Triệu Nghiên cùng Phương Triển nói.

"Sư huynh! Chờ đã, chờ một chút. "Đặng Ngọc vận chuyển pháp quyết khinh thân, bước đi nhanh chóng giẫm lên ngọn cây, từ giữa sườn núi một đường chạy xuống, lớn tiếng hô to.

Đặng Ngọc vội vàng chạy tới, thở hổn hển xong lại thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một thanh kiếm gỗ màu xanh đen trong túi trữ vật, hai tay đưa tới trước mặt Nghiêm Húc.

"Đây là phi hành pháp khí "Tàng Vân Kiếm" ta chế tác suốt đêm qua, mời chưởng môn sư huynh nhận lấy, để giảm bớt vất vả đường xá."

Nghiêm Húc tay trái tiếp nhận mộc kiếm, hai ngón tay phải lau thân kiếm, "Trung phẩm phi hành pháp khí, không tệ, có thể nói là hoàn mỹ. Đặng Đặng Ngọc ngươi luyện khí thuật lại có tiến bộ. ”

Theo tay phải khởi một đạo pháp quyết, kích hoạt pháp trận bên trong mộc kiếm, ném lên giữa không trung, kích thước Tàng Vân Kiếm tăng lên đến hơn hai trượng.

Nghiêm Húc tung người nhảy lên, hai chân vững vàng đứng trên Tàng Vân Kiếm, sau khi phất tay chào tạm biệt mọi người, giẫm lên phi kiếm đằng vân mà đi.

Nhìn theo Nghiêm Húc đi xa, một hồi lâu sau, đám người Thải Điệp, Đặng Ngọc chuẩn bị xoay người rời đi.

"Nhìn kìa! Chưởng môn đã trở lại!" Đệ tử Tiền Hạo đưa tay chỉ vào bầu trời hô.

Quả nhiên, chân trời xanh thẳm xẹt qua một đạo quỹ tích màu trắng, nhanh chóng bay về phía Thiên Hạo Tông.

Đặng Ngọc cau mày, nhìn chằm chằm quỹ tích màu trắng kia, nghi hoặc nói: "ta luyện chế phi hành pháp khí Tàng Vân Kiếm, khi phi hành lưu lại dấu vết không nên như vậy. ”

Còn không đợi mọi người làm rõ tình huống, quỹ tích màu trắng trên không trung vẽ ra một đường vòng cung, chậm rãi đáp xuống cách đó không xa.

Lúc này, Đặng Ngọc cùng mọi người mới thấy rõ vật tới là một chiếc phi thuyền, năm gã tu sĩ từ trong thuyền đi ra.

" Chẳng lẽ biết bổn thiếu gia sắp tới, các ngươi đứng ở ngoài sơn môn cung nghênh đại giá? " Tần Chí nghênh ngang đi ở phía trước, ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm mọi người .

"Tần Chí, thì ra là ngươi! Lại tới Thiên Hạo Tông ta muốn làm gì!? "Ninh Thải Điệp nhíu chặt mày, quát một tiếng.

Tần Chí một tay gối cánh tay, vuốt cằm, nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm Ninh Thải Điệp, "Làm gì! Đương nhiên là làm chuyện lần trước không làm! ”

Lời vừa mới dứt, Tần Chí mới chú ý tới Ninh Thải Điệp đã có tu vi luyện khí tầng sáu , trong lòng lộp bộp một chút, "tà môn! Mỹ nhân này tu vi như thế nào tăng nhanh như vậy. ”

Tần Chí liếc nhìn hai bên trái phải mình, nhớ tới hai vị sư huynh đứng ở bên cạnh cũng là tu sĩ luyện khí tầng sáu , nghĩ tới trong lòng mới buông xuống.

Vì mời hai vị sư huynh luyện khí lục tầng này, Tần Chí tốn không ít tâm tư, vốn tưởng rằng chỉ đề phòng chút tai họa, không nghĩ tới thật sự là vừa vặn.

Nếu không, dùng Tần Chí tu vi luyện khí tầng năm, thật đúng là không dám khiêu chiến Ninh Thải Điệp, không chừng lại diễn ra một màn thảm bại bi kịch trước đó.

Nghiêm Húc ở bí cảnh bị Doãn Kỳ bức xuống địa huyệt, trong lòng Tần Chí nhận định hắn đã sớm đã chết oan chết uổng.

Như vậy tới nay, Thiên Hạo Tông chỉ còn lại Ninh Thải Điệp cùng Đặng Ngọc, hơn nữa thủ hạ truyền về tin tức, ba người Phương Triển gia nhập Thiên Hạo Tông, tổng cộng cũng chỉ có năm người.

Xét thấy lần trước thiếu chút nữa lật thuyền trong mương , Tần Chí tương đối cẩn thận mời hai vị sư huynh này tới, tất nhiên là thập phần cẩn thận.

"Lần này các ngươi tất cả đều phải chết!" Tần Chí phun ra một ngụm ác khí.

"Tần Chí, trước kia ở Ngự Thú Tông tác oai tác quái. Hiện giờ đây là ở Thiên Hạo Tông, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng!" Phương Triển bước ra một bước, chỉ vào Tần Chí tức giận nói.

Tần Chí hung hãn phun ra một ngụm nước bọt trên mặt đất, "Tự mình đào tẩu tông môn, hôm nay ta liền bắt ngươi trở về hỏi tội. ”

"Ngươi! Mấy người chúng ta thoát ly Ngự Thú Tông, đều là đăng ký trong sổ, không nên ngậm máu phun người." Không nghĩ tới Tần Chí làm càn như thế, Phương Triển tui là người nói nhiruf cũng thiếu chút nữa á khẩu không nói nên lời.

Triệu Nghiên hai mắt đỏ bừng, hai tay gắt gao nắm chặt lòng bàn tay nói: "Ngươi hại đại ca Triệu Long của ta chết oan chết uổng ở bí cảnh, hôm nay ta nhất định phải báo thù cho hắn. ”

Tần Chí nhìn Triệu Nghiên một chút, lại nhìn chằm chằm Ninh Thải Điệp, hai mắt phun lửa nói: "Hắc hắc hắc! Đã sớm muốn bắt được hai mỹ nhân các ngươi, đến lúc đó xem các ngươi còn cứng miệng như thế nào. ”

"Sư đệ, không nên nói với bọn họ quá nhiều chuyện nhảm nhí, trực tiếp giết chết." Nam tử bên cạnh Tần Chí lạnh lùng nói, một vết sẹo như bị yêu thú cào từ sống mũi kéo dài đến cổ.

Tần Chí lúc này không nói nhảm nữa, dùng ánh mắt ra hiện cho bốn người bên cạnh, nhao nhao lấy ra pháp khí đồng thời xông về phía người Thiên Hạo Tông.

Lúc này, Nghiêm Húc cưỡi phi hành pháp khí Tàng Vân Kiếm, đang chạy trên đường bay tới Hoàng Dược Cốc.

"Đinh! Cảnh báo môn phái của bạn đang bị tấn công! ”

Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Nghiêm Húc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức điều hướng phi kiếm, liều mạng chạy về phía trước.

Tần Chí tu vi luyện khí tầng năm, trong bốn người còn lại của Ngự Thú Tông hai người vẻn vẹn chỉ luyện khí tầng ba, tên mặt mang theo vết sẹo khủng bố cùng một nam tử gầy gò cao lớn khác tu vi đạt tới luyện khí tầng sáu mới là khó giải quyết nhất.

Ngược lại Thiên Hạo Tông bên này, ngoại trừ Ninh Thải Điệp vừa mới thăng cấp luyện khí tầng sáu, còn lại trong số những người còn lại Đặng Ngọc có tu vi luyện khí tầng bốn, Phương Triển, Triệu Nghiên cùng Trương Tiểu Sơn luyện khí tầng ba, hai người cuối cùng chỉ có tu vi luyện khí tầng hai mà thôi.

Tuy rằng nhân số Thiên Hạo Tông chiếm ưu thế, nhưng tu vi song phương thực lực chênh lệch rõ ràng, vừa mới giao thủ tạm thời còn có thể duy trì cục diện, càng về sau chênh lệch dần dần hiện ra.

Hỏa Vân Trạc trong tay Ninh Thải Điệp bay lên , tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu vẫn có chút non nớt, nhưng dựa vào "Hỏa Phượng Niết Bàn Quyết" , miễn cưỡng cùng tên tu sĩ sẹo kia liều mạng ngang sức.

Một gã tu sĩ Ngự Thú Tông tu vi luyện khí tầng sáu khác, một người độc đấu Đặng Ngọc cùng Phương Triển, đánh cho hai người chống đỡ tương đối chật vật.

Ba người Trương Tiểu Sơn cùng hai gã luyện khí ba tầng đệ tử quấn quýt cùng một chỗ, thoáng chiếm chút thượng phong, nhưng chung quy chênh lệch không lớn, nhất thời phân không ra thắng bại.

Tần Chí thì tìm tới Triệu Nghiên, Cửu Tiết Tiên phóng ra hàn quang, hung hăng quất vào vòng bảo hộ Kim Thuẫn Phù cấp 1 của Triệu Nghiên, "Mỹ nhân! Đừng đấu tranh, trong trường hợp không cẩn thận đánh bị thương ngươi, ta sẽ rất đau lòng. ”

Tên tu sĩ mặt sẹo của Ngự Thú Tông kinh hiểm né tránh những hỏa hệ pháp thuật công kích do Thải Điệp đánh ra, sắc mặt lộ ra thần sắc nghiêm trọng, "Ta ngược lại xem thường ngươi! ”

Còn không đợi đứng vững thân hình, tu sĩ mặt sẹo cầm lấy túi linh thú bên hông, vỗ mạnh một cái, quát: "Đi! ”

Một đạo hàn quang màu lam biếc huyễn hóa phóng ra, trực tiếp đánh về phía thải Thải Điệp.

Cảm nhận được hàn khí phả vào mặt, Thải Điệp tay cầm hỏa vân trạc, rót pháp lực kích phát uy năng, liên tục đánh ra năm đạo Hỏa Quyển xếp thành một đường thẳng, muốn bao phủ hàn quang màu lam biếc.

Hàn quang màu lam xanh biếc nửa đường đột nhiên chuyển hướng, liền nhẹ nhàng tránh thoát khỏi Hỏa Quyển, nghiêng nghiêng bắn về phía thắt lưng Thải Điệp đang không hề có phòng bị.

Không dự liệu được hàn quang màu xanh biếc lại đột nhiên chuyển hướng, lại phảng phất bị hàn khí áp chế, Thải Điệp cảm giác thân thể không nhúc nhích.

Bích lam hàn quang đánh lên Huyền Bích Phù cấp hai của Thải Điệp, khơi dậy một mảnh lam quang chói mắt.

Sau khi quang mang biến mất, Thải Điệp lúc này mới thấy rõ ràng, hàn quang vừa rồi tập kích nàng , thì ra một con Mạo Trứ màu lam toàn thân bốc ra hàn khí.

Con Mạo Trứ này to bằng thùng nước, toàn thân có gắn mấy chục viên băng tinh, phủ phục trên mặt đất phát ra tiếng lẩm bẩm, chuẩn bị lại phát động công kích.

Lúc này, tu sĩ mặt sẹo lộ ra nụ cười ngoan độc, liên tiếp vỗ mấy cái túi linh thú, lại triệu ra ba con Lam Sắc Băng Oa.

Ba con Lam Sắc Băng Oa này đầu hơi nhỏ, thực lực đại khái cùng tu sĩ luyện khí tầng ba tương đương, mà con Lam Sắc Băng Oa lớn nhất, thực lực có thể so với tu sĩ luyện khí tầng năm.

Một người mang theo bốn con Băng Oa, điều này có nghĩa là, tương đương Thải Điệp một mình đối kháng năm gã tu sĩ.

Nếu mà đối phương chỉ có một người, Thải Điệp hoàn toàn có lòng tin chiến thắng đối phương, ở trong quá trình giao thủ, rõ ràng cảm giác được đối phương tuy rằng cũng là tu vi luyện khí tầng sáu, bất quá pháp lực không hùng hậu bằng nàng.

Tuy rằng bỏ "Cửu Chuyển Chân Khí Thiên" tu luyện "Hỏa Phượng Niết Bàn Quyết" thời gian không dài, Thải Điệp dựa vào tư chất xuất sắc, thực lực đã không thể so sánh, tu sĩ luyện khí tầng sáu bình thường không phải là đối thủ của nàng.

Nhưng đệ tử Ngự Thú Tông từ trước đến nay am hiểu thuần hóa linh thú, triệu ra nhiều linh thú lấy nhiều đánh ít, chính là thủ đoạn quen thuộc của môn phái này. Hơn nữa, Lam Sắc Băng Oa tản mát ra từng tia hàn khí, vừa vặn khắc chế hỏa hệ công pháp của Thải Điệp.

Tình hình chiến đấu của Thải Điệp nếu như dùng từ nghiêm trọng để hình dung, như vậy trận đấu của Đặng Ngọc và Phương Triển thì phải dùng từ nguy hiểm để nói, nếu như tu sĩ gầy gò cao lớn cũng không thật sự coi bọn họ là đối thủ, chỉ sợ sớm đã chết oan uổng.

Triệu Nghiên tu vi luyện khí tầng ba dưới sự áp chế tuyệt đối của Tần Chí , khổ sở chống đỡ, liên tục dùng hết mấy tấm nhất cấp Kim Thuẫn Phù.

Ngân Nguyệt đột nhiên tiến vào trong chiến đoàn của hai người, thay Triệu Nghiên ngăn cản một lát, ngay sau đó Tần Chí triệu hoán ra hai linh lang chống lại Ngân Nguyệt.

Kim Thuẫn Phù phòng hộ tráo, bị Tần Chí dùng Cửu Tiết Tiên liên tục công kích, tràn ngập nguy cơ tùy thời có thể triệt để tiêu tán.