Chương 48: Vào Bí Cảnh ( Tiếp)

Thu thập hơn mười con Sa Hạt, Nghiêm Húc tìm được một vách đá , dựa lưng hồi pháp lực.

Trong bí cảnh tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm, tận lực bảo trì pháp lực dồi dào, thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng. Nửa canh giờ sau, Nghiêm Húc khôi phục trạng thái tốt nhất mới tiếp tục xuất phát.

Trên bầu trời, góc độ chiếu rọi mặt trời hầu như không có phát sinh biến hóa, trong bí cảnh cũng không có ngày và đêm xen kẽ, vĩnh viễn là ánh sáng xám xịt chiếu xuống.

Bởi vậy xem ra, sau màn sương đỏ nhàn nhạt giữa không trung, hẳn là chỉ là hình chiếu hư ảo do trận pháp bí cảnh sinh ra, cũng không phải là mặt trời chân thật.

Nghiêm Húc phóng ra tinh thần lực, cảm giác linh khí biến hóa, lựa chọn phương hướng tiếp tục đi về phía trước.

Dọc theo đường đi Nghiêm Húc lại gặp phải mấy con Sa Hạt, bất quá phần lớn là hai ba con lẻ tẻ xuất hiện, giống như lúc đầu mười mấy con Sa Hạt tụ tập thành đàn cũng không phổ biến, quá trình chiến đấu thoải mái không ít.

Gặp phải Sa Hạt, một con tu vi lợi hại nhất cơ hồ tương đương với Luyện Khí tầng sáu, so với Sa Hạt khác rõ ràng lớn hơn rất nhiều, thân dài hơn năm thước, đuôi bọ cạp đen hiện ra vài tia hồng quang yêu dị, nếu thân thể bị đâm độc tố sẽ nhanh chóng lan tràn.

Con Sa Hạt này tuy rằng khó chơi một chút, nhưng vẫn bị Nghiêm Húc dùng Bát Cực Côn đánh vỡ mấy con mắt, cũng chấn nát nội tạng, cuối cùng trở thành một bộ tài liệu luyện khí thượng giai được cất giữ trong giới chỉ ( nhẫn) chưởng môn.

Ngoài ra, Nghiêm Húc còn trên đường gặp phải hai tu sĩ xui xẻo. Nửa phần thi thể còn sót lại lộ ra trên cát vàng, các bộ phận khác trên thân thể sớm đã không biết tung tích, vết máu khô nhuộm một mảng lớn cát vàng thành màu đỏ sậm.

Nghiêm Húc cẩn thận quan sát chung quanh thi thể, có vật khả nghi hay không, xác nhận không có nguy hiểm mới tiến tới quan sát.

Qua khám nghiệm hiện trường, hai người chết vì bị Sa Hạt vây công.

Nhìn chằm chằm thi thể huyết nhục mơ hồ khô cạn, Nghiêm Húc lắc đầu, thầm nghĩ:

-Nếu biết mức độ nguy hiểm của bí cảnh, những người này còn có thể mạo hiểm đến đây sao? Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, như đi trên lớp băng mỏng tùy thời có thể ngã xuống.

Cảm thán thì cảm thán, Nghiêm Húc vẫn lật tìm được mấy túi trữ vật hai người để lại, không nhìn liền nhét vào chưởng môn giới chỉ, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Ước chừng ba ngày sau, Nghiêm Húc rốt cục đi ra khỏi vùng đất đầy cát này, đi tới một mảnh rừng đá.

Trong rừng đá, khắp nơi đều có thể thấy được cột đá màu nâu vàng to lớn khác nhau, hình thái khác nhau giống như từng là cây cối, cột đá nhỏ chỉ rộng một thước mà thôi, nhưng hơn mười người cũng ôm không hết.

Những cột đá này nối liền thành từng mảng, phảng phất như một mê cung trận tự nhiên, nếu mạo hiểm xâm nhập sẽ mất phương hướng.

Sau khi bước vào rừng đá, Nghiêm Húc cảm giác linh khí chung quanh nồng đậm hơn vài phần, hơn nữa ngoại trừ cột đá ra, còn có thể phát hiện không ít bụi cây màu xanh, làm cho Nghiêm Húc sớm đã bị cát vàng đầy trời cùng hồng vụ nghẹn nghẹn mấy ngày, tâm tình nhất thời tốt hơn không ít.

Hơn nữa, đủ loại dấu hiệu cho thấy, tiếp tục đi vào trong rừng đá hẳn là đi tới trung tâm bí cảnh, Nghiêm Húc lựa chọn phương hướng chính xác.

Trong rừng đá phức tạp, thường thường rẽ qua một ngã ba, lập tức lại gặp phải ba ngã ba, Nghiêm Húc nhất định phải từng giười từng phút bảo trì tinh thần lực phóng xuất ra ngoài, mới có thể cam đoan sẽ không bị lạc phương hướng.

Tu sĩ đạt tới luyện khí tầng bảy, mới có thể đem tinh thần lực chuyển hóa thành thần thức, mà thần thức cùng tinh thần lực khác nhau lớn nhất chính là, ngoại trừ có thể cảm nhận phương vị không gian chung quanh, hơn nữa đối với pháp thuật, pháp khí năng lực điều khiển tăng lên đến hoàn toàn bất đồng.

Mà đây cũng là chỗ bất đồng lớn nhất của tu sĩ Luyện Khí tầng bảy và các tu sĩ đê giai khác.

Hiện tại, Nghiêm Húc chỉ có thể miễn cưỡng đem tinh thần lực kéo dài đến trong vòng mười trượng, hơn nữa thoáng có chút cố hết sức, mỗi mấy canh giờ nhất định phải dừng lại điều tức nghỉ ngơi.

Bất quá, ở thạch rừng đá này hoạch so với sa mạc trúc đó cũng phong phú hơn, vẻn vẹn một ngày tìm được linh thảo số lượng so với lúc trước tổng cộng, ước chừng mấy chục gốc cây các loại cấp 1 linh thảo.

Hái xuống mấy gốc linh thảo mọc trên vách đá, Nghiêm Húc đang muốn rời đi, mơ hồ nghe được phía trước bên trái có tiếng người truyền ra, hơn nữa lời nói thập phần kịch liệt.

Nghiêm Húc thu liễm khí tức thật cẩn thận quan sát, xuyên thấu qua khe hở giữa các cột đá nhìn qua, hai gã tu sĩ đang đối đầu.

Trong đó một gã tu sĩ mặc bạch bào, diện mạo tuấn tú, giữa lông mày mơ hồ mang theo một cỗ bệnh trạng màu đỏ, từ trang phục ăn mặc xem ra là đệ tử Tẩy Hoa Tông, tu vi luyện khí tầng sáu , sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm tu sĩ đối diện.

Mà vị tu sĩ kia kia là một bộ dáng tán tu , chính diện đỏ tai tranh luận, nói:

"Mấy gốc linh thảo cấp 1 này Thạch Mạn Hoa vốn là ta phát hiện, hơn nữa đã nhường cho ngươi, vì sao còn không chịu cho ta đi?"

Nam tử áo bào trắng sắc mặt khinh miệt cười nói: "Mấy gốc Thạch Mạn Hoa làm sao đủ, nhanh chóng đem túi trữ vật của ngươi ném qua đây, nếu không mạng nhỏ cũng phải giao phó ở chỗ này. ”

"Đạo hữu giơ cao đánh khé! Chỉ cần không làm khó ta, thu thập được linh thảo phân liền cho ngươi một nửa, như thế nào? "Tán tu kia tu vi luyện khí tầng năm, biết không phải là đối thủ của nam tử Tẩy Hoa Tông trước mắt, ngữ khí lập tức mềm nhũn nói.

"Ha ha ha ha! Ngươi thật đúng là cho rằng có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh? Cho dù ta không giết ngươi, cũng chỉ là một con đường chết. Chi bằng đem túi đựng đồ cho ta, cũng coi như chết đến nơi đến chốn. "Nam tử áo bào trắng phảng phất nghe được chuyện cười gì đó cười nhạo đối phương.

Tán tu thấy nam tử áo bào trắng không có nửa phần ý tứ buông lỏng, vừa rồi còn một bộ dáng ủy khuất cầu toàn, lập tức biến thành vẻ mặt tàn nhẫn, nói: "Hừ! Cùng lắm thì trực tiếp dùng không gian truyền tống phù, sẽ không vô ích đem linh thảo đều tiện nghi ngươi! ”

Nói xong, tán tu từ trong ngực lấy ra không gian truyền tống phù do Ngự Thú Tông phát ra, nắm trong tay, một bộ thấy tình huống không tốt lập tức sử dụng.

Nam tử áo bào trắng dần dần ngừng cười, nói: "Để cho ngươi chết một cách rõ ràng! Không gian truyền tống phù này, nếu không cần có lẽ ngươi còn có thể có một con đường sống, nếu như dùng bảo đảm xuống hoàng tuyền, hắc hắc! ”

Nghe được nam tử áo bào trắng nói như thế, tán tu chỉ coi như đang bị châm chọc, mặt ngoài cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là không gian truyền tống phù trong tay càng nắm chặt, ở bên cạnh Nghiêm Húc trong lòng lại kinh hãi.

- Ngự Thú Tông lần này mở ra bí cảnh, làm cho ta luôn cảm thấy chỗ nào không ổn, chẳng lẽ đúng như lời hắn nói không gian truyền tống phù bị động tay động chân?

Thấy tán tu đối diện không động đậy, nam tử áo bào trắng lười giải thích nhiều hơn, niệm pháp quyết liên tiếp phát ra hai đạo phong nhận, hướng đối phương phát động công kích.

Tán tu vội vàng tế xuất một lá cờ nhỏ màu vàng, cuồn cuộn nổi lên ba đạo thanh sắc quang mang, trong đó hai đạo chắn xuống phong nhận, một đạo khác bắn về phía nam tử áo bào trắng.

Nam tử áo bào trắng sắc mặt hơi lạnh, tay trái giơ lên ngăn cản phong nhận , sau đó trong miệng niệm quyết, hai mắt đột nhiên nở rộ ra hào quang chói mắt, ngay cả Nghiêm Húc trốn ở bên cạnh cũng cảm giác được từng trận tinh thần ba động.

Ảo thuật Tẩy Hoa Tông! Nghiêm Húc trước kia từng lĩnh giáo trên người Bạch Vũ, lúc ấy, Bạch Vũ vẻn vẹn luyện khí tầng bốn đã thiếu chút nữa làm cho mình rơi xuống ảo cảnh vô biên.

Nam tử áo bào trắng này tu vi luyện khí tầng sáu, tuy rằng không có sử dụng pháp khí gia trì, nhưng uy lực tuyệt đối hơn xa Bạch Vũ.

Tán tu hai mắt nhây dại lộ ra vẻ mê man, bất quá, nhân tâm ngược lại còn có vài phần cứng cỏi, đột nhiên lộ ra vài phần giãy dụa, cắn răng tạm thời thoát khỏi ảo cảnh.

Huyễn thuật Tẩy Hoa Tông đối phó với tu sĩ có tu vi thấp hơn bản thân, hiệu quả mê huyễn có thể nói là chưa từng thất thủ, tán tu này hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, nương theo sự thanh tỉnh trong nháy mắt, quyết đoán xé nát không gian truyền tống phù.

Lúc này, tán tu thân thể quang mang lóe ra, không gian chung quanh xuất hiện từng trận ba động, mấy đường nhỏ màu đen nghiền nát không ổn định hiện lên.

Bị không gian ba động ảnh hưởng, huyễn thuật của nam tử áo bào trắng nhất thời mất đi tác dụng, hai mắt khôi phục bình thường lại dùng ánh mắt nhìn chết người nhìn chằm chằm tán tu trước mặt.

"A! A ! A! "

Tán tu đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, thân thể tựa hồ bị đè ép có chút vặn vẹo, sau đó hắc quang chợt lóe, cả người biến mất không thấy.

Mà chỗ tán tu này đứng, cư nhiên lưu lại nửa cánh tay, mấy miếng thịt vụn cùng với máu tươi trên mặt đất.