Sắc trời đã ngả về chiều, xung quanh có một số bộ phận quầy hàng đã thu sạp, Nghiêm Húc đang cùng hai vị khách hàng thương lượng giá cả.
Lúc này, từ phía xa ồn ào chạy tới mấy tu sĩ, sắc mặt không tốt chạy tới gian hàng Nghiêm Húc.
Trong đó một người bước đi khập khiễng, cánh tay còn vương máu tươi, được đồng bạn nâng đỡ, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc thống khổ.
"Ngươi là chủ quầy hàng?" Trong mấy người, đầu lĩnh là một tu sĩ trung niên, tu vi luyện khí tầng sáu, trên đầu bọc khăn vuông màu đỏ, dáng người thô thấp phối hợp với mấy vết sẹo trên mặt, có vẻ có vài tia phỉ khí.
Nghiêm Húc nhìn thấy khuôn mặt người này, trong lòng không khỏi cười nói: "Người này nào có phong phạm tu sĩ, mười phần bộ dáng thổ phỉ, nhìn xem hắn muốn nói cái gì. ”
"Tại hạ Thiên Hạo Tông Nghiêm Húc, không biết mấy vị có chuyện gì?"
"Hừ! Bằng hữu ta tới mua mua Băng Trùy Phù của ngươi, đang định sử dụng nhưng đột nhiên nổ tung! Cánh tay bị băng nhận làm bị thương không nhẹ! " nam tử mặt sẹo hung hăng nói.
Nam tử bị thương cánh tay phía sau rên rỉ vài tiếng, tựa hồ đang chứng minh lời nói cho hắn.
Nghiêm Húc lướt qua người vết sẹo nhìn về phía sau hắn, chỉ thấy người bị thương là một thanh niên gầy gò mười tám tuổi, làn da đen, tu vi luyện khí tầng hai mà thôi, tựa vào đồng bạn làm một bộ dáng thống khổ.
Hắn luyện chế bùa chú phẩm chất như thế nào, Nghiêm Húc trong tâm rõ ràng nhất, phàm là có chút tỳ vết nào đều bỏ đi, không có khả năng đem lên quầy hàng bán.
Mấy người này hiển nhiên cố ý đến gây sự, mục đích chân chính của đối phương chỉ sợ không chỉ đơn giản là muốn thu một ít tiền tài.
Nếu đối phương đã diễn kịch, Nghiêm Húc cũng bình tĩnh xem bọn họ diễn như thế nào.
Nam tử mặt sẹo tiếp tục hét lên: "Nếu ngươi đã bán Băng Trùy Phù, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan! ”
Tiếng la hét mười phần tức giận dẫn tới đám người xung quanh vây xem, chỉ trỏ về phía bảng hiệu Thiên Hạo Tông và Nghiêm Húc.
"Thiên Hạo Tông? Ngươi đã bao giờ nghe thấy chưa? ”
"Không có! Có lẽ là môn phái nhỏ mới thành lập. ”
"Hắc hắc, lại dám bán hàng giả! Xem hắn ta xử lí làm sao! ”
"Điều này cũng không nhất định! Có ma mới biết tên kia làm sao bị thương. ”
Người vây quanh nghị luận sôi nổi, tuy rằng không hoàn toàn đứng về phía nam nhân mặt sẹo, bất quá người ủng hộ Nghiêm Húc càng ít.
Nhìn thấy sự tình náo loạn, nam nhân mặt sẹo quay đầu lại cố ý hướng mấy đồng bạn đưa qua ánh mắt, một bộ gian kế đã thực hiện được.
Tên mặt sẹo lông mày trừng ngang Nghiêm Húc, trung khí mười phần lớn tiếng nói: "Huynh đệ ta bị thương không nhẹ, chi phí trị liệu ít nhất năm mươi khối hạ phẩm linh thạch. Thức thời nhanh chóng lấy ra, nếu sẽ để cho ngươi vĩnh viễn không vào được Nam An Phường Thị! ”
Sắc mặt Nghiêm Húc không thay đổi, hỏi: "Ngươi nói bị thương là bởi vì Băng Trùy Phù ngoài ý muốn nổ tung, có chứng cớ gì? Làm thế nào để chứng minh là thật. ”
Nam nhân mặt sẹo cười gượng vài tiếng, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tự nhiên chuẩn bị một bộ lý do, "Băng Trùy Phù nổ tung còn sót lại những mảnh giấy này..."
Còn không đợi nam nhân mặt sẹo nói xong, đột nhiên trong đám người một trận rối loạn, ngay sau đó an tĩnh lại, hơn nữa nhường ra một thông đạo.
Vài tên tu sĩ mặc trang phục chấp pháp đội Nam An Phường Thị, từ trong đám người nối đuôi nhau đi ra.
Người đi trước là một lão giả bộ dáng bốn năm mươi tuổi tóc xám, tu vi luyện khí tầng chín, ngoại trừ mơ hồ làm cho người ta bức bách ra, dáng vẻ cũng thập phần bất phàm.
Nghiêm Húc thầm nghĩ, mấy người giả vờ bị thương ở phía trước, chấp pháp đội sau đó liền đến, chẳng lẽ bọn họ trước đó thông đồng?
Nếu đó là thật, hôm nay ta sợ không ổn.
"Lại Ba Ngũ! Thủ đoạn của ngươi không nên đùa giỡn trước mặt lão phu, mau nới thật cho ta! "lão giả tóc xám nhìn chằm chằm nam nhân mặt sẹo, hô ra tên của hắn, mở miệng nhẹ giọng nói.
Tuy rằng âm lượng không cao, nhưng thanh âm này nghe vào tai mọi người lại cảm thấy điếc tai, nhất là nam nhân mặt sẹo càng cảm thấy quanh thân bị khí tức lão giả đè nén, cả kinh một thân mồ hôi lạnh.
Nam nhân mặt sẹo họ Lại, biệt danh Lại Ba Ngũ, xưa nay ở Nam An Phường Thị làm chút chuyện cưỡng bức lăng nhược, bị lão giả đội chấp pháp vạch trần lúc này không dám ở lại nữa, lôi kéo đồng bạn nhanh chóng chạy mất.
Nam tử bị thương lúc trước hơi thở còn yếu ớt, lúc này không còn có bộ dáng bị thương đứng không vững nữa mà chày theo sau Lại Ba Ngũ.
- Đa tạ đạo hữu tương trợ, không biết đạo hữu tôn tính đại danh là gì?
Nghiêm húc hướng lão giả tóc xám thi lễ nói.
"Hoàng Dược Cốc trưởng lão Mạc Phàm, hôm nay đến phiên ta làm chấp pháp, là chức trách của ta, tiểu hữu không cần đa lễ." Lão giả tóc xám vuốt râu, khẽ cười nói.
Vừa rồi Mạc Phàm đuổi Lại Ba Ngũ, khí thế nghiêm khắc làm cho người ta không dám tới gần, quay đầu lại, nói chuyện với Nghiêm Húc nhưng không có tư thái kiêu căng.
Đối phương không phải thông đồng cùng Lại Ba Ngũ mà đến, lại giúp mình giải quyết phiền toái, Nghiêm Húc đối với người này sinh ra vài phần hảo cảm, bất quá không có hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Mạc Phàm mở miệng nói: "Tiểu hữu rảnh rỗi, có thể cùng ta nói chuyện một chút không? ”
Thật đúng là nhằm vào ta sao? Nghiêm Húc trong lòng hồ nghi.
Trong lòng cảnh giác lại căng thẳng, Nghiêm Húc mặt mũi lại không có quá nhiều biểu tình biến hóa, trả lời: " Chờ ta thu dọn quầy hàng lại hướng Mạc trưởng lão nới lời cảm tạ . ”
Thấy sắc mặt Nghiêm Húc thong dong, Mạc Phàm khẽ gật đầu, dặn dò mấy người phía sau vài câu để bọn họ trở về trước.
Chờ Nghiêm Húc thu dọn xong quầy hàng, một già một trẻ tìm một gian trà lâu thanh tịnh, tùy ý gọi mấy loại điểm tâm cùng nước trà ngồi xuống.
Mạc Phàm nhấp một ngụm trà, coi trọng Nghiêm Húc nói: "Nói đến cũng là lão phu có chút lỗ mãng, lại mời tiểu hữu đối mặt đàm thoại. ”
"Mạc trưởng lão khách khí, không biết có chuyện gì, cứ việc phân phó." Nghiêm Húc bình tĩnh nói.
Mạc Phàm không vội vàng trả lời, mà là từ trong túi đựng đồ lấy ra mấy tấm phù triện, đặt ở trước bàn nói: "Đồ đệ Lí Dương của ta hôm nay mua một nhóm phù triện từ ngươi, chất lượng tương đối không tệ, giá cả cũng phi thường thích hợp. ”
Thì ra đại bàn tử Lí Dương kia cư nhiên là đồ đệ Mạc Phàm, đối phương bởi vậy mà đi tới .
Nghiêm Húc không có tiếp lời, Mạc Phàm dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Thủ đoạn luyện chế cao minh, ta muốn tới hỏi một chút xem ai là người làm ra. Không nghĩ tới, trên đường lại gặp phải Lại Ba Ngũ tìm ngươi gây phiền toái. ”
Nghiêm Húc chắp tay nói: "Tại hạ chưởng môn Thiên Hạo Tông, những phù triện này do trưởng lão tông môn ta chế tác, không ngờ có thể lọt vào pháp nhãn của Mạc trưởng lão. ”
Mạc Phàm cúi đầu lộ ra vẻ suy tư, một lát sau nói: "Thiên Hạo Tông, ta đọc thue tịch nội môn chưa từng thấy qua, chẳng nhẽ là mấy chục năm gần đây quý phái tương đối khiêm tốn. ”
Khụ khụ! Nghiêm Húc ho khan vài tiếng, cười khổ trả lời: "Không gạt ngươi, Thiên Hạo Tông từng là đại môn phái, nhưng sớm đã là chuyện mấy trăm năm, hiện giờ tịch tịch vô danh. ”
Mạc Phàm cầm lấy một tấm phù triện, nói: "Hoàng Dược Cốc ta nổi tiếng luyện đan, bất quá rất nhiều kỹ nghệ đều có chỗ tương thông. Từ thủ đoạn luyện chế phù triện này nhìn ra được, người luyện chế hẳn là đạt tới trình độ Chế Phù Sư sơ cấp. ”
" Ở Nam An Phường Thị, sơ cấp Chế Phù Sư rất ít ỏi, chỉ hơn mười người, hơn nữa còn có quan hệ hợp tác cố định." Mạc Phàm tiếp tục nói.
"Trưởng lão quý phái có thể luyện chế phù triện như vậy, nói ra không phải hạng người bình thường, Thiên Hạo Tông không nên ẩn tịch vô danh mới đúng."
Mạc Phàm này không hổ là người luyện đan, vẻn vẹn từ mấy tấm phù triện có thể nhìn ra trình độ người chế phù, nhãn lực tương đối lợi hại.
Nghiêm Húc tiếp lời: "Môn phái ta vị trưởng lão này tu vi không cao, chuyên chú chế phù hơn mười năm. Đáng tiếc trong môn tài nguyên không đủ, vừa thăng cấp sơ cấp chế phù sư, hôm nay là lần đầu tiên bán ra phù triện. ”
Mạc Phàm khẽ vuốt râu, nói: "Thì ra là như vậy! Minh nhân không nói ám thoại, hôm nay nếu đã cùng tiểu hữu hội ngộ, ta liền nói thẳng. ”
Nghiêm Húc nói: "Xin hãy nói! ”
"Hoàng Dược Cốc gần đây cần rất nhiều phù triện, nhưng lại không muốn khiến người ta chú ý. Nếu như điều kiện thích hợp, ta có thể đại biểu Hoàng Dược Cốc cùng quý phái kết thành hợp tác, phàm là phù triện đều bán cho chúng ta, giá cả tuyệt đối sẽ không bạc đãi. "Mạc Phàm không đi vòng quanh nữa, trực tiếp nói ra mục đích của chuyến đi này.
Nghiêm Húc buông chén trà trong tay xuống, hỏi: "Không biết Mạc trường lão gọi cái điều kiện thích hợp, là điều kiện gì? ”
"Đầu tiên là số lượng phù triện càng nhiều càng tốt, tiếp theo là có thể luyện chế phù triện cấp 2 . Điểm quan trọng nhất là việc này không thể tiết lộ các môn phái khác biết. ”
Nghiêm Húc nhíu mày, trong lòng thoáng do dự một lát.
Lấy số lượng tỷ lệ thành công của mình hoàn toàn không có băn khoăn, về phần phù triện cấp 2 cần thăng cấp luyện khí tầng tám vấn đề cũng không lớn, chỉ là đối phương yêu cầu bảo thủ bí mật, chỉ sợ có ẩn tình khác.
Đáp ứng đối phương, không thể nghi ngờ là làm ăn lớn, lại có nguy cơ tiềm ẩn rất cao.
Không đáp ứng đối phương, linh thạch kiếm không được, quan hệ với đối phương chỉ sợ sẽ không tốt.
Để phái triển môn phái đành chịu thiệt một chút vậy! Nghiêm Húc không suy nghĩ nhiều nữa, dứt khoát trả lời: "Không thành vấn đề, bất quá thời gian có yêu cầu gì không? ”
Mạc Phàm thấy Nghiêm Húc đáp ứng, hơn nữa không hỏi nhiều nguyên nhân trong đó, trong lòng không khỏi xem trọng hắn vài phần, nói: "Thời gian tốt nhất trong vòng nửa năm, số lượng càng nhiều càng tốt! ”
Nói xong, Mạc Phàm vươn tay phải ra, Nghiêm Húc biết ý vươn tay, vỗ tay thề minh để đạt được hợp tác.
"Đinh! Bạn hoàn thành nhiệm vụ liên minh môn phái, mở ra nhiệm vụ chi nhánh mới, có xem hay không? ”