Chương 266: Cửa Thành Cấm Lệnh

Hoàng hôn buông xuống, cửa thành Định Châu dòng người qua lại không dứt vội vàng, thừa dịp màn đêm chưa hoàn toàn giáng lâm, tranh thủ thời gian ra vào, đại đa số mọi người chạy vào trong thành.

Trong Định Châu thành cấm tuyệt phi hành, mặc kệ tu sĩ lui tới vội vàng nhưu thế nào, một khi đến gần cửa thành nhất định phải sớm thu hồi phi hành pháp khí, để tránh bị trận pháp cấm chế ở cửa thành đánh rơi, nếu nháo không tốt nói không chừng còn có thể bị thủ vệ cửa thành bắt giữ.

Khi mặt trời hoàn toàn sắp biến mất dưới đường chân trời, hơn hai mươi luyện thể sĩ hai bên cửa thành sử dụng khí lực toàn thân thúc đẩy cơ quan bản lề, cửa thành đen nhánh nặng nề chậm rãi khép lại ở giữa.

" Đợi một chút!" Bốn gã tu sĩ đạp phong ngự quyết, từ ngoài thành nhanh chóng chạy tới cửa thành, trong đó một gã thanh niên nam tử cao giọng hô to.

Đội trưởng thủ vệ đứng ở giữa cửa thành liếc mắt nhìn một cái, thấy bốn người hai nam hai nữ tướng mạo đoan chính, giơ tay lên ý bảo thủ hạ tạm hoãn một lát, cửa thành khó khăn lắm mới chừa ra rộng một trượng cho bốn người đi qua.

Đoàn người này chính là Nghiêm Húc cùng với Đặng Ngọc, Triệu Nghiên và Tử Vân, Đặng Ngọc xông ở phía trước hướng thủ vệ cửa thành hô to.

Sau khi bốn người tiến vào cổng thành, đặng bái ôm quyền cảm ơn đội trưởng thủ vệ: "Đa tạ đạo hữu! Nếu không, tối nay chúng ta e rằng sẽ phải ngủ ngoài đồng. ”

"Mấy ngày gần đây Định Châu thành quản lý rất nghiêm ngặt, các ngươi nếu chậm một chút nữa chắc chắn không vào được! Thả các ngươi vào không sao, bất quá còn phải nghiệm minh thân phận mới có thể đi vào. " Thủ vệ đội trưởng không nói gì, sai người dẫn bốn người Nghiêm Húc ở phía sau cửa thành kiểm tra thân phận.

Không chỉ Nghiêm Húc một nhóm người bước vào thành, đều phải kiểm tra thân phận.

Trước khi cửa thành còn chưa đóng lại, toàn bộ phòng hộ pháp trận hoàn toàn mở ra. Nhân viên ra vào căn bản không cần chuyên môn đến nơi này kiểm tra, trận pháp có thể kiểm tra tư cách nhập thành của những người này.

Đương nhiên, chỉ cần là quy củ sẽ luôn có lỗ hổng. Nếu không, tu sĩ Vũ quốc Lô Chính Vận làm sao có thể trà trộn vào định Định Châu, hơn nữa dưới tay còn có đại sản nghiệp.

"Kỳ quái, tại sao Định Châu thành đóng cửa sớm như vậy, hơn nữa kiểm tra thân phận cũng nghiêm khắc hơn trước." ba người Đặng Ngọc chưa từng tới Định Châu nên không biết, Nghiêm Húc lại nhớ rõ ràng, lần trước chưa từng phiền toái như vậy. Cổng thành chỉ đêm mới đóng .

Nghiêm Húc nghi hoặc lẩm bẩm, phía trước một gã văn sĩ quay đầu nhìn lại, cười nói: "Nhìn mấy vị hành sắc vội vã. Chỉ sợ có một đoạn thời gian chưa từng tới Định Châu này. ”

Người này ngược lại như từ trước đến nay quen thuộc, nhiệt tình hướng Nghiêm Húc giải thích: "Ngươi có biết nhà đấu giá lớn nhất Định Châu không? Bị gian tế Vũ quốc khống chế, nháo ra đại sự như vậy, tự nhiên quản lý nghiêm khắc. Cổng thành mặt trời mọc mới mở hoàng hôn là đóng! ”

" Gian tế Vũ quốc?" Nghiêm Húc không khỏi sửng sốt. Hỏi: "Chuyện này là thế nào?" ”

Nghiêm Húc đối với Định Châu thành không tính là quá quen thuộc, nhưng đối với nhà đấu giá vẫn là phi thường quen thuộc, hắn chẳng những ở đấu giá hội vung ngàn vàng, còn gửi qua mấy kiện vật phẩm, hơn nữa thủ tịch đấu giá sư Viên Hỉ kiamiệng lưỡi lợi hại càng là ấn tượng khắc sâu.

"Ước chừng nửa năm trước, sau khi đại hội luận đạo môn phái kết thúc, thành chủ liền phái người phong tỏa nhà đấu giá, hơn nữa bắt đi không ít tu sĩ." Một gã khác xếp hàng chờ kiểm tra xen vào nói.

"Sau đại hội luận đạo môn phái sao? Quả thật chưa từng nghe qua. "Nghiêm Húc dẫn đệ tử trở về môn phái phần lớn bế quan tu luyện. Đương nhiên không rõ tình huống Định Châu, ba người Đặng Ngọc, Triệu Nghiên và Tử Vân càng không có khả năng biết được.

Nghiêm Húc lại truy vấn càng nhiều tình huống. Mấy người chung quanh cũng không trả lời được, tuy nói nghe đồn việc này cùng gian tế có liên quan, nhưng chung quy không có phủ thành chủ ban bố tin tức đích xác, chân tướng sự tình hiển nhiên không phải tu sĩ bình thường biết được.

"Nhà đấu giá bị niêm phong, chẳng phải là giao dịch có chút không thông suốt sao?" Đặng Ngọc vốn định kiến thức đấu giá hội, lại không nghĩ tới nhà đấu giá bị niêm phong, không khỏi có chút thất vọng nói.

Người kia văn sĩ ăn mặc tu sĩ đáp: "Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, ảnh hưởng cũng không tính là lớn, dù sao đấu giá hội đều là mua bán lớn, một năm cũng tham gia không được mấy lần. Bất quá, ít nhiều Định Châu thành này vẫn là vắng vẻ vài phần. ”

Trong mắt người này, đám người Nghiêm Húc mặc đạo bào chưa từng thấy qua, không có khả năng xuất thân từ danh môn đại phái, chỉ coi như cùng thân phận của mình không sai biệt lắm, lúc này mới nhiệt tình dán tới tán gẫu.

Đang nói, đội ngũ đến phiên mấy người này kiểm tra thân phận, bốn người Nghiêm Húc theo sát phía sau kiểm tra thân phận , rời khỏi cửa thành đi vào nội thành.

Phương thức kiểm tra cũng không phiền phức, ngoại trừ xuất trình lệnh bài thân phận môn phái ra, đi qua một hành lang hình vòm là được.

Tiến vào nội thành, trung tâm nhìn ra trung tâm thành mơ hồ có thể thấy được đường nét phủ thành chủ, Nghiêm Húc âm thầm nghĩ: "Cư nhiên có gian tế Vũ quốc, việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy! Thành chủ Từ Vạn Vũ rốt cuộc tính toán như thế nào, vẫn là tìm hiểu một chút mới tốt. ”

Lúc hoàng hôn cửa thành đóng lại, điều này lại không ảnh hưởng chút nào đến sự phồn hoa của Định Châu thành, cho dù là thành thị tu chân cũng không cách nào miễn tục, hoa đăng mới lên mới tính là thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày.

Triệu Nghiên và Tử Vân đã lâu không vào thành, hai người đi cùng nhau thấp giọng nói chuyện, khi thì nhỏ giọng cười ra tiếng có vẻ tâm tình không tệ, Đặng Ngọc thì yên lặng không tiếng động đi theo bên cạnh Nghiêm Húc.

Đi trên đường phố chợ đêm Định Châu phồn hoa, Nghiêm Húc không khỏi sinh ra cảm giác kinh ngạc, phảng phất như trở lại thời đại địa cầu, hắn cũng từng cùng nữ sinh thầm mến đi trên phố đi bộ náo nhiệt.

Nghiêm Húc sờ sờ mũi, dung mạo thầm mến nữ sinh tựa hồ đã có chút mơ hồ, chỉ sợ khi đó hắn chưa chắc đã nghĩ tới sẽ có một ngày xuyên qua thế giới tu chân, ở nơi này nhớ lại.

Cảm ứng một đạo ánh mắt nhìn lại, Nghiêm Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Nghiên đang cúi đầu thu hồi ánh mắt, hai gò má có chút ửng đỏ, lại không biết là ánh đèn chiếu rọi hay là nguyên nhân khác.

" Mảnh này còn chưa tính là nơi phồn hoa nhất nội thành, chúng ta trước tiên đi tìm khách điếm dừng chân nghỉ ngơi, qua hai ngày lại đặc biệt du ngoạn một phen." Nghiêm Húc bước nhanh hơn, dẫn ba người đi tới khách điếm Thanh Vân.

Đến khách điếm Thanh Vân, Nghiêm Húc chọn biệt viện lần trước, nếu đã có điều kiện, Nghiêm Húc càng thích lựa chọn hoàn cảnh quen thuộc hơn.

" Khách quan lần đầu tiên tới, lại chọn một bộ biệt viện hoàn cảnh cực tốt này, ngược lại là nhãn lực rất tốt!" Chưởng quầy chứng thực đánh giá Nghiêm Húc, cười nói.

Nghiêm Húc khẽ cười cười không nói nhiều, biệt viện hoàn cảnh thanh u có mấy gian sương phòng, cũng đủ để một đoàn bốn người ở lại.

Có thể ở Định Châu thành làm chưởng quỹ một khách điếm, tu vi mặc dù không cao tốt xấu gì cũng là tu sĩ, dùng thần thức vượt xa phàm nhân nhớ kỹ mặt mũi khách nhân cũng không phải là việc khó.

Chẳng qua, lần trước Nghiêm Húc đến Định Châu thi triển ' Huyết Tinh Cửu Biến' dịch dung thay đổi diện mạo, lần này Nghiêm Húc lộ ra chân diện, chưởng quỹ tự nhiên căn bản không nhận ra.

Khi đi ngang qua đình các bên hồ sen, Nghiêm Húc nhớ tới từng cùng Bắc Đồ Quang uống rượu ở đây, thầm nghĩ: "Bắc Đồ Quang tính tình phóng túng, nhưng đạt được Thạch Kinh truyền thừa ' Băng Diễn Huyền Công', không biết sống trong tộc như thế nào? ”

Tại Thánh Đạo Chiến Khư, Nghiêm Húc một hơi kích hoạt 4 bộ truyền thừa thượng cổ tông môn , trong đó một bộ chính là Huyền giai thượng phẩm thủy hệ công pháp ' Băng Diễn Huyền Công'.

Nếu không phải Nghiêm Húc xuất thủ điểm hóa, đám người Bắc Minh phủ không có khả năng ngộ được công pháp này trước khi Thánh Đạo Chiến Khư đóng lại.

Bắc Đồ Quang cùng thúc phụ Bắc Lăng Vân được Nghiêm Húc truyền âm, lúc này mới ngộ được Thạch Kinh quán đỉnh truyền thừa ' Băng Diễn Huyền Công', nếu không phải miễn cho thân phận Bắc Đồ Quang quá mức đặc thù, Nghiêm Húc thật đúng là không muốn điểm hóa Bắc Lăng Vân.

Bất quá dù là như thế, Bắc Đồ Quang vốn không muốn ở trong tông tộc quá mức lộ ra, chỉ sợ trải qua chuyện này, về sau muốn khiêm tốn cũng khó.

Bắc Minh phủ truyền thừa công pháp ' Bắc Minh Hàn Thủy Công' chỉ là Huyền giai hạ phẩm, ' Băng Diễn Huyền Công' đồng dạng là thủy hệ công pháp, phẩm giai lại tăng lên hai cấp độ, tất sẽ được Bắc Minh phủ cực kỳ coi trọng.

Mặc cho ba người Đặng Ngọc tự về phòng an bài, không cần Nghiêm Húc hỏi, thầm nghĩ: "dẫn Đặng Ngọc và Tử Vân làm xong chính sự, cũng có thể gặp tửu quỷ này trong chốc lát. ”

Lần này đến Định Châu thành, ngoại trừ thu mua linh thảo cần thiết của Trúc Cơ Đan, quan trọng nhất là để cho Đặng Ngọc cùng Tử Vân được công hội tán thành, mượn đây đánh vang danh danh tiếng Thiên Hạo Tông, chuẩn bị cho bước tiếp theo.