Từng tia khói đen tản ra tử khí khiến người ta hít thở không thông, nhưng những tử khí này tràn vào thân thể Huyền lão lại làm cho hắn bộc phát tầng tầng sinh cơ, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, làm cho Nghiêm Húc không thể không cẩn thận xem xét Huyền Cơ đạo trường lần nữa.
Huyền Cơ đạo trưởng thi triển bí thuật hiển nhiên phải trả giá không nhẹ, khuôn mặt phong thần tuấn tú trở nên gầy gò như củi, tựa như lão nhân trăm tuổi da dẻ nhăn nheo, có lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của Huyền Cơ đạo trường.
Huyền lão sinh cơ bừng bừng bộc phát ra thần lực vô cùng, quan tài gỗ ở trong tay hắn quả thực có thể so với cực phẩm pháp khí, không ngừng mãnh liệt đánh vào xương sườn thứ bảy yếu ớt nhất của Địa Long.
Mỗi một lần mãnh kích quan tài gỗ tản ra một tia tử khí còn sót lại, tụ tập ở xương sườn thứ bảy Địa Long, tựa như acid đậm đặc ăn mòn xương cốt xám trắng.
Địa Long vong linh cốt thú bị Huyền lão gắt gao quấn lấy, căn bản không có cơ hội lại lẻn xuống lòng đất, một thân thổ hệ pháp thuật không cách nào thi triển, từng tấc xương vụn chấn đến bắn ra bốn phía.
Hai tay Thải Điệp hợp lại gọi ra liệt hỏa bừng bừng, lại đánh ra pháp quyết triệu ra sáu đầu phượng hoàng hỏa linh, mỗi con so với lúc trước hình thể lớn hơn lại càng ngưng thật hơn nhiều. Sáu đầu phượng hoàng hỏa linh quấn lấy Địa Long, làm áp lực của Huyền lão giảm bớt không ít.
" Đi!" Nghiêm Húc tay trái nâng khuỷu tay phải, ngón trỏ tay phải và ngón giữa cùng làm kiếm chỉ, đan điền chuyển hóa một luồng pháp lực ngũ hành điểm lên Thiên Diêm Kiếm.
Thiên Diêm Kiếm tản mát ra hào quang năm màu rực rỡ, kiếm khí lăng không hóa thành một thanh kiếm ảnh vô hình bao lấy thân kiếm, cả thanh kiếm tựa như tăng lên mấy tấc.
Giờ khắc này, thiên địa phảng phất như tĩnh lặng, chỉ có Thiên Diêm Kiếm vẽ ra một đạo quỹ tích chói mắt, thẳng tắp bắn thẳng về phía Địa Long vong linh cốt thú .
Địa Long vong linh cốt thú còn chưa có có nửa điểm phản ứng, đã bị Thiên Diêm Kiếm xuyên qua mắt trái và xuyên thấu ra từ hộp sọ. Linh hỏa cũng lập tức ảm đạm.
Linh hỏa bị dập tắt, Địa Long tựa như bị người rút đi gân rồng, hài cốt toàn thân lập tức xụi lơ xuống. Dưới sự công kích của Huyền lão cùng Thải Điệp hoàn toàn vỡ vụn.
" Người này tu vi v rốt cuộc cao bao nhiêu, một kiếm này trảm hạ Trúc Cơ trung kỳ cũng không thể nghi ngờ!"
" Cho dù chưởng môn Tam Nguyên Kiếm Phái Tương Thiên Hùng cũng chưa chắc có thể làm được như thế, không! Nhất định không phải như vậy. ”
"Vậy... Chúng ta còn ra tay đánh lén sao? " một kiếm này của Nghiêm Húc, cả kinh đến nỗi mọi người Thất Ma Môn Thất Ma Môn ẩn núp ở xa xa dựng thẳng lông.
Nếu như nói tầng một, Nghiêm Húc trảm Khuất Dương làm cho người ta nhìn qua không quên, hiện tại một kiếm này đủ để cho người ta ăn ngủ không yên.
"Đám phế vật các ngươi! Tiểu tử này cũng chỉ bất quá là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù kiếm này mạnh hơn nữa. Hắn lại có thể thi triển mấy kiếm? " Ô Diệu tát một cái vào mặt một người trong đó, tức giận đến chửi rách.
Bị Ô Diệu quát lớn một tiếng, mấy người chuyển niệm nghĩ: "Đúng vậy! Nghiêm Húc nói như thế nào chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Nhất định là sử dụng bí thuật mới sử dựng được nhất kiếm phá thiên này, không có khả năng chống đỡ được bao lâu. ”
"Đất quá tiểu tử này quả thật không đơn giản, có lẽ thật sự có bí mật gì. Chẳng lẽ các ngươi không muốn tìm ra cái gì đó từ hắn sao? " một roi giáo huấn mấy người xong, Ô Diệu lại ném ra lợi dụ.
"Một câu đánh thức người trong mộng. Vẫn là Ô trưởng lão thông tuệ! " Mấy người liên tục gật đầu đồng ý. Hận không thể lập tức lao ra giết chết đám người Nghiêm Húc.
Ô Diệu tay ấn xuống ý bảo chờ một lát, ngữ khí tàn nhẫn nói: "Chờ bọn họ tìm ra cốt đan châu, hưởng thụ thắng lợi vui sướng, giâu phút thả lỏng nhất, chúng ta lại ra tay một kích trí mạng! ”
Thân thể Địa Long dài hơn mười trượng không có chỗ nào hoàn hảo, nứt thành mảnh xương vụn chết đến không thể chết được nữa.
Thân hình Huyền lão lại biến thành gù lưng, thậm chí thắt lưng càng thêm uốn lượn, không nhúc nhích dựa vào quan tài gỗ cò, chẳng những huyết nhục hoàn toàn khô héo. Làn da đầy nếp gấp hóa ra từng mảng lớn mụn mủ.
Huyền Cơ đạo trường nuốt vào hai viên đan dược đỏ đen, khuôn mặt cư nhiên trong vài hơi thở khôi phục tuổi trẻ. Chỉ là pháp lực vẫn thập phần suy yếu.
"Nghiêm chưởng môn quả nhiên thủ đoạn tốt, nếu không trận chiến này thắng bại thật đúng là không biết." Huyền Cơ đạo trường cảm thấy may mắn nói, chậm rãi đi đến bên người Huyền lão, lấy ra mấy tấm đạo phù dán lên trán cùng ngực hắn.
Dán đạo phù cho Huyền lão xong Huyền Cơ đạo trường nâng hắn thật cẩn thận đặt vào trong quan tài, sau đó nhắm mắt lại niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, nắp quan tài tự động chậm rãi khép lại.
"Nếu kéo dài thêm một lát nữa, chỉ sợ Huyền lão sẽ hoàn toàn chống đỡ không nổi. Mặc dù là như thế, không có mấy chục năm hắn cũng không cách nào hoàn toàn khôi phục. " Huyền Cơ đạo trường lộ ra thần sắc đau đớn, Huyền lão này chính là một cỗ thi thể sống mà tổ sư gia luyện thành từ đại đệ tử đã chết, cơ hồ có thể nói là pháp bảo trấn phái của Huyền Cơ Giáo.
"Long cốt thú không thể nhanh nhanh xử lý, ngược lại làm cho Huyền lão chịu khổ." Tuy rằng không cách nào hoàn toàn đồng ý với cách làm của Huyền Cơ Giáo, nhưng Nghiêm Húc lại thập phần bội phục sức chịu đựng của của Huyền lão. Cho dù chỉ là thi thể sống, vẫn vì bảo vệ môn phái mà chiến đấu.
Huyền Cơ đạo trưởng cười khổ nói: "Nghiêm chưởng môn khách khí, nếu không có ngươi một kiếm định càn khôn, chỉ sợ Huyền lão sớm đã bị diệt. Không nói những thứ này, trước tiên tìm cốt đan ! ”
mấy người Diệp Thanh thấy chiến cuộc đã định, cũng từ xa tiến lại gần, ân cần hỏi Nghiêm Húc cùng Thải Điệp có bị thương hay không.
Nghiêm Húc chỉ thi triển một luồng pháp lực ngũ hành, đan điền pháp lực ít nhất vẫn còn giữ lại gần một nửa, nhưng cố ý lộ ra mệt mỏi, một bộ pháp lực tiêu hao quá độ.
" Tìm được rồi!" Huyền Cơ đạo trưởng ở trong hài cốt chất đống cao như núi nhỏ một phen mò mẫm, thật vất vả mới móc ra một viên đan châu trắng như ngọc nắm tay.
" Chờ một chút, hình như còn có cái gì đó!" Huyền Cơ đạo trưởng mặt lộ ra cổ quái, lại từ trong hài cốt lấy ra một hạt châu màu vàng nhỏ hơn một chút.
" Địa long Huyền châu!" Huyền Cơ đạo trưởng nhìn kỹ, mừng rỡ nói: "Phàm là chân long tất có Long châu. Địa Long này tuy rằng chân long huyết mạch mỏng manh, nhưng lại có xác suất nhất định kết ra huyền châu! Đó là một sự may mắn lớn. ”
Huyền châu so với long châu kém không chỉ một tinh nửa điểm, nhưng chân long thấy đầu không thấy đuôi thế gian hiếm thấy, Long châu tốt hơn nữa cũng phải tìm được mới đúng, làm sao so được với Huyền châu đến tay thật sự.
"Vật này phân phối như thế nào, Nghiêm chưởng môn có ý gì..." Huyền Cơ đạo trường mặt lộ ra khó khăn, Huyền châu này chỉ có một quả lại không có khả năng phá thành hai nửa, như thế nào phân phối thành việc khó.
Nghiêm Húc đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên bạo khởi quát: "Đạo trưởng cẩn thận phía sau! ”
Huyền Cơ đạo trường cho rằng Nghiêm Húc muốn lừa gạt mình, muốn phân tán lực chú ý ra tay cướp đoạt Huyền châu, nào chịu nghe khuyên bảo ngược lại đề phòng Nghiêm Húc nhào tới.
"Hắc hắc hắc! Cốt đan cùng Huyền châu đều giao ra đi!" Ô Diệu phát ra tiếng cười lạnh phía sau, vung lên một thanh hổ cốt cự phủ cực , chém về phía sau lưng Huyền Cơ đạo trường.
Một cái búa này nếu chém trúng, Huyền Cơ đạo trường cho dù không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, lúc trước giao thủ với Địa Long hướng đã tiêu hao quá nhiều pháp lực, căn bản không có pháp lực hộ thuẫn phòng thân. Cùng lúc đó, bốn gã tu sĩ Trúc Cơ khác hướng Nghiêm Húc vây giết tới.
" Thải Điệp, bảo vệ tốt những người khác!" Nghiêm Húc hai mắt lạnh lẽo, đằng đằng lắc mình chắn trước mặt Ô Diệu, song chưởng nhất thời phủ đầy huyết tinh ngăn cản cự phủ.
Huyền Cơ đạo trường lúc này mới phản ứng lại, Nghiêm Húc chẳng những không lừa gạt hắn, còn ngăn cản một kích trí mạng cứu hắn một mạng.
" Ta thật sự là quỷ mê tâm khiếu, cư nhiên không biết lòng người tốt!" Huyền Cơ đạo trường trách lầm Nghiêm Húc, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não, bị Huyền châu nhất thời mê mẩn.
"Nghiêm chưởng môn, cái kia...ta..." Huyền Cơ đạo trường muốn giải thích một hai, Nghiêm Húc trầm giọng nói: "Một hồi rồi nói không muộn, trước tiên giải quyết xong mấy tên tên hề nhảy nhót của Thất Ma Môn đã! ”
" Ồ! Khẩu khí cũng không nhỏ, ngược lại nhìn xem ngươi giải quyết như thế nào." Ô Diệu nhìn về phía bốn gã tu sĩ Thất Ma Môn khác, mấy người Thải Điệp đã bị bọn họ vây quanh, dựa vào đạo phù phòng ngự cấp bốn mới tạm thời không bị thương.
" Nỏ mất đà cần gì phải làm bộ làm tịch, duỗi thẳng cổ lão tử để cho ngươi một cái chết thống khoái!"
" Huyền Cơ lão đạo, đem đồ vật trong tay ngươi giao ra, nếu không Thánh Đạo Chiến Khư kết thúc Huyền Cơ Giáo ngươi liền bị diệt môn!"
"Cô bé, đừng giãy dụa! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, cam đoan không cho ngươi chịu nửa điểm thống khổ. ”
Nghiêm Húc nhướng mày, Thất Ma Môn này uống nhầm thuốc? Một nhóm tu sĩ Trúc Cơ như thế nào liền có đức hạnh ấy. May mà mình còn giả bộ suy yếu dụ dỗ bọn họ ra tay, sớm biết như thế cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Ô Diệu vung hổ cốt cự phủ, nói: "Như thế nào? Còn muốn lật bàn? Có bản lĩnh dùng phi kiếm cắt đầu ta a! Thôi nào! ”
Vô luận như thế nào, Nghiêm Húc sau khi chém giết Địa Long bộ dáng bệnh tật bộc lộ rõ ràng như thế, Ô Diệu tuyệt đối không tin Nghiêm Húc còn dư lực! Dứt khoát nghênh ngang duỗi cổ, dùng rìu khổng lồ khoa tay múa chân vừa khiêu khích.
"Sở thích của ngươi thật đúng là đặc biệt, cư nhiên cầu xin ta động thủ. Trong trường hợp đó, hãy thành toàn cho ngươi! " Tinh khí Nghiêm Húc chấn động xuất Thiên Diêm Kiếm, thân kiếm phát ra một tiếng rít nhẹ.
Ô Diệu cả kinh đến lông mày nhảy dựng, lập tức khôi phục biểu tình kiêu ngạo, chỉ vào Nghiêm Húc nói: "Tiểu tử, diễn tròlừa người! Phi kiếm của ngươi cũng không thoát tay, chém ta như thế nào! Đồ ngốc! ”
Nghiêm Húc lộ ra một nụ cười nhìn người ngu ngốc, nói: "Lập tức ngươi sẽ biết, cái gì mới là diễn kịch. "