Chương 217: Gặp Qua Tà Ma

Đặng Ngọc, Thôi Thành, Triệu Nghiên, Lương Dũng cùng Bắc Đồ Quang giới thiệu tu vi cảnh giới của bản thân, cùng với đặc điểm xuất thân sư môn cùng công pháp.

Chỉ luận tu vi cảnh giới, trong sáu người Đặng Ngọc cùng Bắc Đồ Quang Trúc Cơ hậu kỳ tu vi cao nhất. Chỉ có điều, Đặng Ngọc ở giai đoạn đầu tiên phân tổ vận khí không tốt, gặp phải đối thủ Trúc Cơ đại viên mãn nên mới bại trận.

Tu sĩ ngoại giới đồng thời tiến vào Hư giới, bởi vậy mỗi người thời gian tu luyện cơ hồ giống nhau, bất quá xuất phát điểm ở ngoại giới lại rất khác nhau.

Phàm là ở ngoại giới thiên phú cao, ở Hư giới hóa thân bình thường tu vi còn cao hơn, từ đầu đã là tu sĩ Trúc Cơ. Giống như Nghiêm Húc, nhanh chóng quật khởi trong thời gian ngắn ngủi vài năm, cơ hồ rất khó tìm ra người thứ hai.

Ngoại trừ tu vi cảnh giới ra, Nghiêm Húc còn phát hiện mấy người xuất thân tông môn, hoặc là có điển tịch ghi rõ truyền thừa đã diệt, hoặc là chưa bao giờ nghe qua, lại không biết có phải là niên đại quá xa dẫn đến ngay cả ghi chép cũng chưa từng lưu lại.

Câu thông xong tình huống của mỗi người, mấy người ngồi chung một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đến đích.

Loại thuyền màu bạc này có lẽ chuyên dụng vận chuyển đại lượng tu sĩ, nội bộ bị tách thành hơn một ngàn gian phòng, mỗi một chi đội ngũ được thống nhất an bài ở cùng một phòng.

Phòng sáu người Nghiêm Húc nằm ở giữa phi thuyền, hơn nữa gian phòng tồn tại cấm chế thần thức cùng thanh âm , toàn bộ hành trình cũng không có người khác đến quấy rầy.

Đột nhiên, thân thuyền phi thuyền rung động một trận kịch liệt , phòng trận pháp cấm chế cũng theo đó sáng lên hồng quang cảnh cáo, mấy người Nghiêm Húc lập tức mở mắt ra nghiêm túc chờ đợi.

Rất hiển nhiên, phi thuyền tiếp cận khe nứt không gian bị thiên ngoại tà ma phát hiện, bị cấp tồn tại tương đương tu sĩ Phân Thần cản trở.

Rung động kéo dài một thời gian. Phi thuyền khôi phục bình tĩnh không bao lâu, trận pháp trong phòng cấm chế sáng lên một đạo bạch quang, sáu người Nghiêm Húc bị truyền tống đến gần khe nứt không gian bên ngoài.

Bị thiên ngoại tà ma từ khe nứt không gian làm ảnh hưởng. Mảnh đất mà Nghiêm Húc đứng một mảnh cháy đen, hơn nữa còn phủ đầy những kết cấu quỷ dị gồ ghề.

Trên mặt đất cháy đen bảo lưu các loại cây cối thảm thực vật, bất quá toàn bộ bị cacbon hóa, bình thường không có nửa điểm sinh cơ, dùng ngón tay hơi chạm vào liền hóa thành tro bụi.

Địa điểm sáu người Nghiêm Húc đáp xuống coi như may mắn, trong phạm vi có thể thấy được không phát hiện bất kỳ một thiên ngoại tà ma nào, về phần ở chung quanh một mảnh sương mù dày đặc trắng xóa, lại không biết tiềm ẩn bao nhiêu nguy hiểm.

Mặt đất cháy đen, xung quanh tràn ngập sương mù trắng. Ngửa đầu nhìn bầu trời là một mảnh màu tím sậm quỷ dị. Lôi điện màu trắng thỉnh thoảng hiện lên, xa xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm.

"Mọi người theo ta đi về phía này, cảnh giác cẩn thận chung quanh." Nghiêm Húc cầm một thanh kim bàn hình lục giác. Đi theo hướng dẫn của nó, sáu người cẩn thận đi về phía trước.

Thanh kim bàn này chính là trước khi xuất phát Xích Minh Tông phát cho mỗi đội trưởng, chẳng những có thể chỉ rõ vị trí đại khái trong khe nứt không gian, đồng thời cũng là pháp khí ghi chép điểm chiến công chém giết thiên ngoại tà ma .

Sương mù dày đặc màu trắng chẳng những che khuất tầm mắt, ngay cả phạm vi bao phủ của thần thức cũng không đến ba thành so với bình thường. Sáu người Nghiêm Húc chỉ có thể miễn cưỡng quan sát phạm vi một dặm chung quanh.

Vì bảo trì thần thức . Sáu người Nghiêm Húc thay phiên nhau phóng thần thức điều tra tình huống chung quanh, đi ra hơn hai mươi dặm tạm thời không phát hiện bất kỳ tình huống quỷ dị nào.

" Chờ một chút" ! Đặng Ngọc đột nhiên dừng bước, đồng thời truyền âm cho mấy người nghiêm húc nói, "Trước tiên đừng quay đầu nhìn xung quanh, ở phía sau bên trái chúng ta mười trượng một gã thiên ngoại tà ma đang ẩn nấp. ”

"Làm bộ như dừng tại chỗ nghỉ ngơi hồi phục, không nên đả thảo kinh xà." Nghiêm Húc giơ tay lên ý bảo mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi, mà mình vẫn bảo trì bộ dáng cảnh giới tùy ý đi lại bên ngoài, bất quá không có đi về phía Đặng Ngọc phát hiện.

Thiên ngoại tà ma cùng nhân tộc diện mạo tương tự. Chỉ có điều màu da ố vàng nhạt hoặc tím nhạt, trán có số lượng sừng dài ngắn khác nhau. Cơ cấu tổ chức cũng rất chặt chẽ.

Ở bên ngoài khe nứt không gian phân bố vô số thiên ngoại tà ma thám hiểm, có tên thì ẩn nấp ở một chỗ, có tên thì kết thành đội ngũ tuần tra. Phàm là tên dám một mình tuần tra, ít nhất trong đám tà ma đồng giai thực lực tương đối nổi bật mới có thể đảm nhiệm chức vụ trạm điều tra.

Nếu như không thể nhanh chóng bắt được hắn, một khi cho hắn thời gian thở dốc tất nhiên triệu tập tà ma tuần tra chung quanh, đến lúc đó ứng phó sẽ càng thêm khó khăn.

Sau khi tuần tra mấy vòng, Nghiêm Húc mới như không có việc gì mà đi về phía tà ma ẩn thân, đột nhiên phía trước một bóng đen sương trắng cấp tốc lui đi, đồng thời vang lên một trận tiếng tin tức như sáo.

" Còn trốn sao!" Nghiêm Húc giơ tay phải lên, một đạo tử quang từ trong tay áo bay ra đuổi thẳng về phía bóng đen, ngay sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn. Nghiêm Húc vội vàng xông tới, đám người Lương Dũng cũng lập tức đuổi theo.

Đẩy ra sương mù dày đặc chung quanh, một cỗ thi thể tà ma mặc trang phục quỷ dị bị Tử Tinh Trúc Phi Kiếm đóng đinh trên mặt đất.

Tà ma mái tóc dài màu trắng mỏng manh kết thành một chùm, đầu có một cái sừng màu đồng, khuôn mặt khô héo miệng khẽ há to phủ phục trên mặt đất, máu tươi màu tím nhạt theo vết thương phi kiếm chảy ra ngoài.

Nghiêm Húc tới gần thi thể tà ma, một cước giẫm nát pháp khí truyền tấn trong tay hắn, một luồng quang mang màu xanh nhạt bay đến thanh kim bàn trong tay.

Mỗi lần chém giết một tà ma căn cứ vào thực lực tu vi đạt được điểm chiến công, chính là thông qua phương thức này ghi lại trong thanh kim bàn trong tay Nghiêm Húc, chỉ có toàn bộ mặt kim bàn từ màu xanh vàng chuyển thành màu đen mới tính là thí luyện thông qua.

"Hứa Vân, chúng ta đi thôi." Triệu Nghiên nhẹ giọng nói, trong Hư giới mấy người chỉ xưng hô tên thân phận lúc này, về phần chưởng môn hoặc sư huynh đương nhiên không thể gọi .

Thiên ngoại tà ma thập phần quyết đoán, tuy rằng Nghiêm Húc làm bộ như không có việc gì đi về phía hắn, lại lập tức hiện thân chạy trốn cùng truyền tấn cho đồng bạn khác.

Cho dù Nghiêm Húc ra tay nhanh hơn nữa, vẫn là để cho hắn thúc giục pháp khí truyền tấn, mặc dù chỉ là một tiếng ngắn ngủi cũng khiến cho thiên ngoại tà ma khác cảnh giác , ở chỗ này dừng lại quá lâu tất nhiên lại càng nguy hiểm.

Nghiêm Húc quay đầu nhìn chung quanh một lát, lộ ra tươi cười nói: "Chúng ta không đi, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. ”

Tuy rằng thảm thực vật trên mảnh đất này hoàn toàn không có, hơi chạm vào liền hóa thành tro bụi không cách nào che dấu thân hình, nhưng hai bên núi này địa thế dốc đứng hẹp nhỏ, khó trách thiên ngoại tà ma này ẩn thân ở đây.

Nghiêm Húc chỉ vào loạn thạch dốc đứng xa xa, nói: "Mau đến giúp ta một phen, nhanh chóng bày ra pháp trận ẩn nấp ở đây. ”

Ba người Đặng Ngọc, Triệu Nghiên và Thôi Thành đối với Nghiêm Húc luyện chế pháp trận thập phần quen thuộc, sau khi tiếp nhận trận kỳ thành thạo vây quanh mấy khối loạn thạch bố trí pháp trận, Lương Dũng cùng Bắc Đồ Quang tạm thời không giúp được gì.

Pháp trận ẩn nấp, thiên ngoại tà ma lúc trước ẩn thân cũng từng có bố trí, chẳng qua Đặng Ngọc cùng Nghiêm Húc đồng dạng đều là trận pháp sư, ở cự ly gần như vậy, tự nhiên không thoát khỏi pháp nhãn của bọn hắn.

Trận pháp ẩn nấp rất nhanh bố trí xong, sáu người Nghiêm Húc bước vào vách đá sau đó như ẩn vào loạn thạch thân ảnh lập tức biến mất.

Sáu người Nghiêm Húc vừa ẩn nấp , một đội thiên ngoại tà ma vừa lúc khí thế hùng hổ chạy tới nơi này.

Một hàng thiên ngoại tà ma này tổng cộng năm người, thống nhất mặc hắc bào bố trí hoa văn quái dị, bên ngoài khoác một tầng áo choàng tím trắng

Cầm đầu đội thiên ngoại tà ma kia đang ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của tên tà ma kia bị đánh chết, sau khi đứng dậy cùng bốn đồng bạn khác ríu hét trao đổi cái gì đó.

"Chúng nói gì? Ta không hiểu gì cả. " Thôi Thành nghe được một trận da đầu tê dại, nhịn không được nói thầm, pháp trận ẩn nấp ngăn cách thần thức cùng thanh âm cũng không lo lắng bị tà ma bên ngoài phát hiện.

Nghiêm Húc ánh mắt lộ ra tinh quang, thấp giọng nói: "Không cần nghe hiểu, lát nữa nghe khẩu lệnh của ta giết ra ngoài. "