Chương 209: Bế Quan Tu Luyện

Kế tiếp trong thời gian một tháng Nghiêm Húc chân không ra khỏi nhà, ngoại trừ cách mười ngày ngủ mấy canh giờ điều chỉnh khôi phục thần thức, cơ hồ một lát không ngừng luyện công.

Tu vi vốn chỉ là luyện khí tầng sáu, tuy rằng tu luyện công pháp có thể bảo trì tinh thần mười phần, nhưng giấc ngủ cần thiết vẫn là không thể thiếu, chỉ có Trúc Cơ mới hoàn toàn không cần ngủ cùng ăn uống.

Nồng độ linh khí ở Cửu Dương Thánh Địa thập phần tràn đầy, cho dù là khu vực sinh sống của đệ tử ngoại môn của Nghiêm Húc tương đối mỏng manh, cũng so với nồng độ linh khí của Thiên Hạo Tông cao hơn không ít.

Hơn nữa đan dược cấp 1 Tụ Nguyên Đan phục dụng, cùng với hạ phẩm linh thạch từ không ngừng sử dụng, Nghiêm Húc tu luyện ' Hỏa Phượng Niết Bàn Quyết' mười mấy ngày sau liền đột phá luyện khí tầng bảy.

Nghiêm Húc trước khi tiến vào Hư giới vốn đã trúc cơ thành công, chỉ cần đan dược cùng linh khí theo kịp hoàn toàn không có bất kỳ bình cảnh gì, dù cho tư chất của hắn kém nhất ngũ hệ ngụy linh căn tạm thời cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

" Hô!" Nghiêm Húc thở dài một hơi chậm rãi thu công, đánh ra đạo pháp quyết hấp khô đạo bào bị mồ hôi ướt đẫm, "Luyện thể cuối cùng có chút hiệu quả, tốt xấu gì cũng có thể hoàn thành động tác thứ tám. ”

So với cảnh giới pháp lực, hiệu quả luyện thể thân thể này lại chậm như rùa bò, tu vi luyện khí tầng bảy chỉ có thể miễn cưỡng hoàn thành động tác thứ tám. Bất quá Nghiêm Húc sốt ruột cũng vô dụng, dù sao lúc ở bên ngoài hắn từng luyện hóa Huyết Tinh Cửu Đầu Xà, tiềm lực thân thể được tăng lên rất nhiều tự nhiên không phải bây giờ có thể so sánh.

Bất quá, trải qua một tháng dốc lòng điều dưỡng, thân thể Nghiêm Húc cải thiện vẫn tương đối rõ ràng, trước kia thường xuyên bị người khi dễ tích lũy ám thương toàn bộ chữa khỏi.

Trong khoảng thời gian này ngoại trừ tu luyện ra, Nghiêm Húc còn thử luyện chế đạo phù cùng với pháp trận. Trong Hư giới này, luyện chế đạo phù cùng pháp trận hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào. Vẫn có hiệu quả giống như khi bên ngoài.

Nếu như không phải coi trọng tăng tu vi ' Hỏa Phượng Niết Bàn Quyết' , cùng với điều dưỡng thân thể ám thương, tốc độ tu luyện của Nghiêm Húc còn có thể nhanh hơn không ít chỉ sợ đã là luyện khí tầng tám.

"Hư giới này thật thần kỳ. Ta không thể chỉ bế quan tu luyện, còn phải đi ra ngoài đi lại một chút mới đúng. " bế quan tu luyện chỉ vì tăng cường thực lưccj tự bảo vệ mình, hiện tại tu vi vững vàng tăng lên, Nghiêm Húc tính toán đi Tàng Thư Các Cửu Dương Thánh Địa một chuyến.

Vừa nhìn xem Cửu Dương Thánh Địa có công pháp gì, ngụy trang tốt hơn ' Hỏa Phượng Niết Bàn Quyết'. Thứ hai, lật xem điển tịch lịch sử, hiểu được cục diện tình thế của Hư giới này.

Thông qua trí nhớ dung hợp thân thể này, Nghiêm Húc đại khái hiểu được Hư giới hiện tại là La Thiên đại lục thời cổ đại làm bối cảnh. Nhưng rốt cuộc có phải thật sự hoàn toàn giống với quỹ tích của thế giới thật hay không còn phải chứng thực một chút mới yên tâm.

Nghiêm Húc thu thập một phen đẩy cửa ra, vừa vặn đụng phải Lương Dũng đứng ở bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa, "Hứa Vân sư đệ. Ngươi đã đi ra! Nếu không đi ra, ta còn lo lắng ngươi có phải tẩu hỏa nhập ma hay không, nói không chừng sẽ xông vào. ”

Trong thời gian bế quan hơn một tháng, Lương Dũng từng tới hai lần, lúc ấy Nghiêm Húc vừa vặn đều đang tu luyện vào thời điểm quan trọng cho nên chưa từng trả lời.

"Đa tạ Lương sư huynh quan tâm, ngươi xem ta không giống rất tốt sao?" Nghiêm Húc triển khai thân hình cười nói.

Đối với Lương Dũng luôn quan tâm và chiếu cố, Nghiêm Húc trong lòng cảm kích. Giao tiếp với người khác càng nhiều càng làm cho Nghiêm Húc cảm thấy Hư giới giống như một thế giới thực. Bất luận là Trương sư huynh ỷ thế hiếp người. Vẫn là Lương sư huynh trượng nghĩa tương trợ trước mắt này, đều làm cho Nghiêm Húc cảm thấy dưới khuôn mặt có một cỗ linh hồn chân thật.

"Tốt rồi! Chỉ còn vài ngày nữa là đại hội ngoại môn, đừng bỏ lỡ là được rồi. "Lương Dũng tuổi chưa tới hai mươi nhưng dáng người cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to sắc mặt hồng nhuận sinh khí mười phần, trước đó hơn hai năm trước đã là đệ tử nội môn Cửu Dương Thánh Địa.

Bởi vì Lương Dũng và Hứa Vân cùng một năm bái nhập Cửu Dương Thánh Địa, lúc mới nhập môn từng được phân làm cùng một môn hạ truyền công đạo sư, tính cách lại tương thích cho nên quan hệ không tệ.

Lương Dũng tam hệ chân linh căn sớm đã luyện khí đại viên mãn, ở nội môn đệ tử là một trong những người được môn phái coi trọng có thể trúc cơ. Tuy nói hiện tại địa vị của hai người trong môn phái chênh lệch rất lớn. Nhưng Lương Dũng vẫn vô cùng chiếu cố Hứa Vân

"Đại hội ngoại môn?" Nghiêm Húc lúc này mới nhớ tới, Cửu Dương Thánh Địa mỗi ba năm một lần ngoại môn thi đấu , nửa tháng sau liền cử hành.

Mỗi năm một lần tiểu hội ngoại môn quyết định bài danh ngoại môn đệ tử . Căn cứ theo thứ tự bài danh quyết định tài nguyên tu luyện hàng ngày, mà ba năm một lần đại hội lọt vào top 10 sẽ thăng lên hàng ngũ đệ tử nội môn.

Đệ tử nội môn chẳng những tài nguyên tu luyện nhiều hơn đệ tử ngoại môn, mấu chốt nhất chính là chỉ có đệ tử nội môn mới có thể học được công pháp từ Huyền giai trở lên.

Giống như thân thể này lúc trước luyện Li Hỏa Công chỉ là Hoàng giai thượng phẩm công pháp, đây là dùng điểm cống hiến của môn phái thật lâu mới đổi được, nếu là đệ tử ngoại môn bình thường chỉ có Hoàng giai trung phẩm công pháp.

Lương Dũng trong giọng nói mang theo vài phần tức giận nói: " Ngươi tuy rằng linh căn kém một chút, nhưng không nên buông tha hy vọng, lấy tu vi của ngươi nếu phát huy xuất sắc chưa chắc sẽ không có cơ hội tiến vào top 10. ”

Thấy mày rậm Lương Dũng nhíu chặt Nghiêm Húc lúc này mới ý thức được hắn hiểu lầm mình, vừa rồi nhắc tới đại hội lộ ra vẻ hoảng hốt, Lương Dũng lo lắng hắn từ bỏ.

"Lương sư huynh hiểu lầm rồi, lần này ngoại môn đại hội ta nhất định toàn lực ứng phó." Nghiêm Húc dứt khoát nói.

Mặc dù không biết khảo nghiệm chân chính của Hư giới này là cái gì, nhưng trước đó, Nghiêm Húc coi hắn chỉ là một đệ tử bình thường của Cửu Dương Thánh Địa, nên tranh thủ cái gì tự nhiên đều phải đi tranh thủ.

" Đây mới đúng là lời nên nói !" Lương Dũng hài lòng gật gật đầu, đánh giá Nghiêm Húc từ trên xuống dưới, trước mắt sáng ngời, " Ồ! Ngươi cư nhiên đã là luyện khí tầng bảy? ”

Nghiêm Húc cười mà không nói, nhìn bốn phía không có người lặng lẽ nhét một cái túi trữ vật cho Lương Dũng.

Trước kia Lương Dũng đối với thân thể chủ nhân này có chút chiếu cố, Nghiêm Húc cũng không nên tỏ vẻ, trong túi trữ vật ngoại trừ mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch còn có ba khối trung phẩm linh thạch.

Lương Dũng thập phần ngoài ý muốn nhìn Nghiêm Húc, bất quá từ trong ánh mắt Nghiêm Húc hiểu được ý tứ, lúc này cũng không có mở túi trữ vật ra chỉ chờ trở về rồi nói sau.

Ngoại trừ Nghiêm Húc ám chỉ ra, Lương Dũng không vội vàng mở túi trữ vật ra một nguyên nhân khác chính là hắn thân là đệ tử nội môn, Nghiêm Húc thân là đệ tử ngoại môn không có khả năng lấy ra thứ khiến hắm động tâm, bất quá nể mặt một phen tâm ý mới nhận lại.

Kỳ thật, Nghiêm Húc tặng ra mấy thứ này cũng có tư tâm. Ngoại trừ hồi báo Lương Dũng ngày thường chiếu cố ra, còn muốn xem vật phẩm từ bên ngoài mang vào có thể cho người trong Hư giới sử dụng hay không.

Trước khi tiến vào Hư giới, chủ trì giả Triệu Cửu Hỏa từng nhắc tới nhiều điều cần chú ý, trong đó liền nói Hư giới bên trong chỉ có thần thức tiến vào, hết thảy vật phẩm tùy thân không cách nào mang vào. Nhưng hệ thống cùng với chưởng môn giới chỉ do Nghiêm Húc nắm giữ hiển nhiên là một ngoại lệ.

"Đồ đạc đừng để người ngoài biết được, nếu như đối với sư huynh hữu dụng nhớ nói với ta một tiếng." Nghiêm Húc hời hợt nói, Lương Dũng tự nhiên không quan tâm thuận miệng đáp ứng.

Sau đó, Lương Dũng biết được Nghiêm Húc tính toán đi Tàng Thư Các một chuyến, cười nói: "Vừa lúc ta cũng muốn tra cứu chút công pháp tâm đắc, không bằng cùng đi. ”

Cửu Dương Thánh Địa không thua gì là môn phái Huyền giai tứ tinh khác, diện tích cực rộng, rộng chừng mấy trăm dặm, chia làm một tòa chủ phong cùng tám tòa phó phong tổng cộng chín ngọn núi. Nghiêm Húc thân là đệ tử ngoại môn bình thường ở Li Hỏa Phong, mà Thiên Hỏa Phong là nơi đặt Tàng Thư Các cách đây gần trăm dặm.

Chủ nhân thân thể Hứa Vân nhiều năm tích lũy điểm cống hiến của môn phái, cơ hồ đều dùng để đổi Hoàng giai thượng phẩm công pháp ' Li Hỏa Công', nghèo đến mức ngay cả một kiện phi hành pháp khí cũng không có.

Lương Dũng xuất phát từ mặt mũi chiếu cố Nghiêm Húc không lấy ra pháp khí phi hành, dứt khoát hai người cùng nhau đi bộ. Dọc theo đường đi hai người vừa đi vừa dừng, Nghiêm Húc phàm là có nghi vấn gì Lương Dũng đều dốc lòng giải thích.

Nguyên lai, Cửu Dương Thánh Địa nằm ở cuối phía nam Bắc tinh châu, đi về phía nam mấy vạn dặm liền đến hải vực vô tận. Cách hải vực vô tận ở đầu kia là Trung Châu đại lục, vị trí phân bố của mấy châu lục hầu như không khác gì hậu thế.

Bất quá lúc này cũng không có Trần quốc, Vũ quốc cùng các quốc gia khác phân chia lãnh thổ, toàn bộ một mảnh Bắc tinh châu gọi chung là Nguyên quốc.

Hơn nữa giữa các châu lục có pháp trận siêu khổng lồ tương liên, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên có thể tùy thời xuyên qua các châu lục, hoàn toàn không giống hậu thế của Nghiêm Húc, Bắc tinh châu cùng các châu lục khác lấy biển ngăn cách cơ hồ đoạn tuyệt .

Hai người đi giữa đường núi vừa nói vừa cười, đột nhiên phía trước xuất hiện mấy người ngăn cản đường đi.

"Nhìn xem đây là ai, không phải Hứa Vân sao? Ngươi rụt đầu đã lâu, nay thò ra rồi sao? "một người trong đó nhìn Nghiêm Húc đùa giỡn nói, mà người dẫn đầu chính là Trương Phàm ngày đó hạ Nghiêm Húc trên võ đấu đài.

Lương Dũng nhìn thấy mấy người nhất thời giận dữ muốn xông lên giáo huấn mấy người, lại bị Nghiêm Húc ngăn lại, "Lương huynh yên tâm một chút chớ nóng nảy, hôm nay để cho ta tự mình xử lý. ”

"Được rồi! Quả nhiên có cốt khí, chỉ là không biết ngươi dự định xử lý như thế nào. " Trương Phàm cười như không cười vỗ tay nói, "Chi bằng ta cho ngươi hai con đường, hoặc là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc là hôm nay bị ta phế bỏ. "