Chương 203: Đỉnh Vấn Thiên Nhai

Vạn Hư sơn mạch kéo dài vô tận, một chiếc phi toa màu trắng như ngọc nhanh chóng xẹt bầu trời qua, đem tầng tầng lớp lớp sơn thế nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Từ khi đạt được Nhật Nguyệt Phi Toa tới nay, Nghiêm Húc chưa bao giờ chở nhiều người như vậy, tốc độ so với bình thường lại không có chút chậm lại, ngược lại bởi vì tu vi của hắn tăng lên làm tốc độ càng nhanh hơn không ít.

"Từ hệ thống đổi hoặc được thưởng pháp khí, tựa hồ so với pháp khí đồng giai do ngoại giới luyện chế tốt hơn vài phần." Thông qua so sánh mấy kiện pháp khí Nghiêm Húc tổng kết ra, nói tốc độ Nhật Nguyệt Phi Toa này tuyệt đối hơn xa pháp khí cực phẩm bình thường.

Bên trong phi toa, chúng đệ tử an tĩnh khoanh chân tu luyện, ngay cả Thải Điệp cũng khó có được lúc an phận ở tại chỗ, ngược lại là Đặng Ngọc đi tới đi lui hưng phấn có chút khó kiềm chế.

"Sư huynh! Pháp khí phi hành này luyện chế quá tinh diệu, chờ sau khi tới nơi nhất định phải cho ta cẩn thận nghiên cứu ! "Đặng Ngọc xoa xoa tay, nếu như không phải lúc này phi toa đang ở giữa không trung hận không thể lập tức dừng lại kiểm tra một phen.

"Chờ đại hội luận đạo môn phái trở về, cái Nhật Nguyệt Phi Toa này liền đưa cho ngươi." Nghiêm Húc vừa khống chế phi toa vừa trả lời.

Nếu như hắn vẫn là luyện khí đại viên mãn , một mình khống chế Nhật Nguyệt Phi Toa mang theo hơn ba mươi người nhất định là phải cố hết sức, hiện giờ đã là tu Trúc Cơ kỳ tự nhiên không hề có áp lực.

"Như vậy sao được! Đây chính là pháp khí phi hành của sư huynh, cho ta ngươi dùng cái gì? "Đặng Ngọc cẩn thận ngẫm lại cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng từ chối nói: " Ta mượn nghiên cứu một chút là được, cam đoan hoàn hảo không tổn hao gì! ”

"Ngươi cùng sư huynh khách khí cái gì, đẳng cấp luyện khí của ngươi càng cao, tương lai Thiên Hạo Tông mới có càng nhiều pháp khí thậm chí pháp bảo, có bản lĩnh ngươi đem pháp khí này hủy ra cũng không thành vấn đề." Nghiêm Húc không thèm để ý nói.

Chỉ cần đối với trình độ luyện khí của Đặng Ngọc có trợ giúp. Nghiêm Húc đương nhiên sẽ không tiếc một món cực phẩm pháp khí. Phải biết rằng các môn phái khác bồi dưỡng một gã luyện khí sư không biết cần bao nhiêu tài nguyên, đừng nói một kiện thậm chí là trăm kiện cũng chưa chắc có thể đạt tới trình độ luyện khí sư cao cấp.

Nhìn Đặng Ngọc lộ ra ánh mắt mừng rỡ, Nghiêm Húc thầm nói: "Chờ đạt được đủ điểm tích luỹ. Xem ra trước tiên phải thăng cấp ' Chuyên gia luyện khí ' đến cấp 2, nếu không Đặng Ngọc chậm chạp không cách nào đột phá luyện khí sư cấp bậc cao hơn, ngược lại còn đem cho hắn chết gấp. ”

Về kỹ năng ' Chuyên gia luyện khí ', ' Chuyên gia luyện đan ', Nghiêm Húc không nói cho bất luận ai. Cũng không phải lo lắng để lộ bí mật, chỉ là Nghiêm Húc cảm thấy để cho bọn họ thuận theo tự nhiên tiếp nhận năng lực để bản thân trưởng thành, đối với bọn họ vốn là chuyện tốt.

Giống như Đặng Ngọc đối với luyện khí chi đạo tràn ngập nhiệt tình, nếu có một ngày biết được năng lực của mình lại là đến từ ngoại vật, không thể nghi ngờ đối với đạo tâm là một loại đả kích nặng nề.

Huống chi, chân chính đi trên con đường luyện đan, luyện khí đủ xa mấu chốt vẫn là xem người này có thiên phú hay không, kỹ năng môn phái bất quá là tăng nhanh quá trình cũng không phải tăng lên tư chất. Nghiêm Húc từng lặng lẽ thi triển kỹ năng chuyên gia luyện khí với mấy đệ tử môn phái, sau đó tiến hành kiểm tra luyện khí đối với nhóm đệ tử đó. Kết quả là không ai nắm vững kỹ năng này.

"Đúng rồi, lần trước ta luyện chế qua giọt huyết tinh hoa sư huynh dùng chưa? Nó có tác dụng không? "Đặng Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc trước luyện chế qua một giọt huyết tinh hoa.

Nghiêm Húc đem Thiên Diêm Kiếm từ trong đan điền gọi ra, ném cho Đặng Ngọc để cho hắn tự mình nhìn rõ ràng.

" Kiếm tốt!" Đặng Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Diêm Kiếm, tuy rằng hắn không hiểu kiếm đạo nhưng vẫn có thể cảm giác được thân kiếm truyền ra kiếm ý . Nói: "Lúc trước ta mơ hồ nhớ rõ còn chỉ là thượng phẩm pháp khí. Hôm nay đã là cực phẩm pháp khí , nói như vậy ta luyện chế huyết tinh hoa có tác dụng? ”

"Ừm, hiện tại chỉ là cực phẩm pháp khíchỉ cần có thời gian kiếm này rất có thể sẽ trưởng thành thành pháp bảo hạ phẩm." Nghiêm Húc không nói rõ ràng, dù sao Thiên Diêm Kiếm trưởng thành thành hạ phẩm pháp bảo còn cần thời gian không ngắn.

"Pháp bảo!?" Đặng Ngọc thiếu chút nữa nhịn được kêu to, che miệng nhìn về phía sau phi toa, phát hiện không có người bừng tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, tiến đến bên người Nghiêm Húc thật cẩn thận nói: "Sư huynh không lừa ta? Huyết tinh hoa này lợi hại như vậy? ”

Nghiêm Húc cười nói: "Không phải lại muốn mượn thanh kiếm này của sư huynh nghiên cứu một chút chứ? Bất quá kiếm này rốt cuộc có thể thành hạ phẩm pháp bảo hay không còn là không biết, hơn nữa nguyên nhân phức tạp không chỉ là nguyên nhân huyết tinh hoa. ”

Nếu để cho Đặng Ngọc nghiên cứu kiếm này có thể làm cho đạo luyện khí của hắn đột nhiên tăng lên tới luyện khí tông sư. Đừng nói cho hắn mượn nghiên cứu chính là để cho Nghiêm Húc tháo kiếm này cũng nguyện ý.

Bất quá, Thiên Diêm Kiếm sở dĩ có thể trưởng thành thành pháp bảo, đều do 'Thái Hư Kiếm Khí' dưỡng kiếm khí phôi thai, Kiếm Minh Thạch cùng với tinh hoa đề huyết cũng không thể thiếu, thật sự là kết quả của rất nhiều nhân tố góp vào.

"Sư huynh nói phải, ta thật tham tham vthiếu chút nữa vào ma chướng!" Đặng Ngọc ý thức mình chấp nhất quá mức, không nhìn Thiên Diêm Kiếm của Nghiêm Húc nữa.

Thiên Hạo Tông vốn liền kề với một nhánh của Vạn Hư sơn mạch, bay tới Vạn Hư Sơn chủ mạch bất quá chỉ mấy canh giờ, chẳng qua Vấn Thiên Nhai Vạn Hư sơn mạch lại phải đi về phía đông gần sáu ngàn dặm, cơ hồ trải dài khắp Định Châu.

Dựa theo tốc độ Nghiêm Húc khống chế Nhật Nguyệt Phi Toa, chậm nhất chiều hôm sau là có thể đến Vấn Thiên Nhai, đến trước mấy ngày có thể làm cho đệ tử sớm quen thuộc với hoàn cảnh địa phương, thứ hai vạn nhất dọc đường gặp phải tình huống bất ngờ cũng có thể ngẫu nhiên ứng biến.

May mắn thay, ngoại trừ đi qua mấy sào huyệt yêu thú tứ giai thì đi vòng qua một ít đường cũ, không gặp phải bất kỳ tình huống bất ngờ nào, có thể nói dọc theo đường đi thập phần thuận lợi.

Vấn Thiên Nhai vốn là một ngọn núi cao chót vót ở Vạn Hư sơn mạch, cao chừng gần vạn thước chiếm diện tích sáu mươi dặm. Theo truyền thuyết mấy ngàn năm trước, một vị tu sĩ Nguyên Anh cùng một yêu thú hóa hình đại chiến ở đây, tu sĩ Nguyên Anh một chiêu liền đem đỉnh núi Vấn Thiên Nhai gọt đi, cho nên bây giờ trên đỉnh Vấn Thiên Nhai là một địa hình bằng phẳng.

"Vốn tưởng rằng chúng ta đến đủ sớm, không nghĩ tới sớm có mấy môn phái đã đến." Nghiêm Húc sau khi tới Trúc Cơ thị lực tăng vọt, xa xa liền thấy đỉnh Vấn Thiên Nhai xuất hiện mấy đệ tử môn phái khác.

Những môn phái này mỗi người chọn một chỗ, đệ tử trong môn đại đa số khoanh chân ngồi yên trong phạm vi nơi đóng quân của môn này, chỉ có một số ít người đi lại với nhau. Bởi vì cách quá xa, Nghiêm Húc còn không phân biệt được là những môn phái nào.

Mà khiến người ta chú ý nhất, đương nhiên là ở giữa đỉnh Vấn Thiên Nhai có một tấm bia Thiên Vận, so với Nam An cùng với Định Châu nhìn đều lớn hơn nhiều, các môn phái lấy bia Thiên Vận làm trung tâm phân bố xung quanh.

Nghiêm Húc vòng quanh Vấn Thiên Nhai nửa vòng, nhìn chuẩn một mảnh đất bằng phẳng mà trống trải, lúc này mới điều chỉnh Nhật Nguyệt Phi Toa chậm rãi hạ xuống.

Mọi người Thiên Hạo Tông đến nơi tự nhiên rơi vào trong mắt các môn phái khác, ngoại trừ số ít người đứng lên quan sát ra, tạm thời không có người tới quấy rầy.

"Thải Điệp cùng Triệu Nghiên dàn xếp đệ tử, ta cùng Đặng Ngọc ở chung quanh bố trí mấy đạo pháp trận." Chờ mọi người từ Nhật Nguyệt Phi Toa đi ra nghỉ ngơi một chút, Nghiêm Húc an bài phân công đạo.

Ăn ngủ nghỉ đối với tu chân giả mà nói là chuyện không cần phức tạp, chỉ cần dọn dẹp mặt đất trải bồ đoàn là được.

Về phần pháp trận cũng không cần quá mức phức tạp. Ở Vấn Thiên Nhai đương nhiên sẽ không có nguy hiểm hoặc là tranh đấu phát sinh, chỉ cần bố trí pháp trận ngăn cách thần thức cùng thanh âm là được.

Bày ra cấm chế trận pháp, Đặng Ngọc giẫm lên phi hành pháp khí ở phía trên nơi đóng quân phóng ra một cái đạo phù, chỉ thấy bảng hiệu của Thiên Hạo Tông lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt hiện lên giữa không trung.

Nghiêm Húc nhìn dấu hiệu màu vàng nhạt giữa không trung vừa lòng gật gật đầu, phóng mắt nhìn chung quanh chỉ thấy các môn phái khác cũng đang ở trên mặt đất mỗi người đánh dấu biểu tượng môn phái, để tiện cho người khác nhận ra.

"Tam Nguyên Kiếm Phái còn chưa tới, ngược lại Ngự Thú Tông, Tẩy Hoa Tông đã đến, mặt khác Thất Ma Môn cùng mấy môn phái ở Định Châu cũng đã tới."

Bố trí xong nơi đóng quân của môn phái, Thôi Thành dẫn vài đệ tử tuần tra bên ngoài, Nghiêm Húc đang chuẩn bị ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có đệ tử đến báo: "Bẩm báo chưởng môn, bên ngoài có người cầu kiến. ”

"Ồ!? Mời người kia vào." Nghiêm Húc khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút lại gọi đệ tử nói: "Từ, ta đi ra ngoài xem là ai. "