Chương 174: Cao Nhân Ban Tặng

Trong môn phái nhiều lần đề cử đệ tử có thiên phú không tồi cho Thanh Huyền Tử đều bị hắn từ chối.

Hiện giờ Thanh Huyền Tử tự mình mở miệng muốn thu Nghiêm Húc làm đồ đệ, có thể thấy được đối với thiên phú của hắn tương đối tán thành.

" Có cơ hội nhất định hảo hảo thẩm vấn thẩm vấn hắn!" Trần Diệu Tuyết hạ quyết tâm, mặc kệ Nghiêm Húc có tiến vào Thái Phù Tiên Tông hay không, nhất định tìm cơ hội luận bàn với Nghiêm Húc một hai.

Nếu như hắn thua mình, nhất định để cho hắn đem dịch dung thuật dạy cho nàng , về phần mình vạn nhất thua... Trần Diệu Tuyết mũi hừ nhẹ, làm sao có thể thua hắn!

"Thiên Hạo Tông ta thực lực thấp kém, nếu ta không còn ở đây, đám đệ tử kia chỉ sợ sẽ chịu khổ. Ta nếu từ trong tay sư phụ tiếp nhận vị trí chưởng môn, tự nhiên không thể nhẹ nhàng rời đi, kính xin Thanh Huyền tiền bối hiểu cho! " Nghiêm Húc ngữ khí thành khẩn giải thích, sau đó cúi đầu thật sâu không ngước.

Thanh Huyền Tử lúc này mới nhớ tới, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, Nghiêm Húc quả thật tự giới thiệu mình là chưởng môn Thiên Hạo Tông.

Chỉ là lúc ấy vội vàng gặp mặt, chưa từng nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp mặt ở Hội Chế Phù Sư, Thiên Hạo Tông lại tịch tịch vô danh, Thanh Huyền Tử sớm đã xem nhẹ tin tức này.

"Ngược lại lão phu lỗ mãng, ngươi đứng lên nói chuyện trước." Thanh Huyền Tử lấy lại cảm xúc. Đem Nghiêm Húc đỡ lên ngữ khí bình thản nói.

" Bản lĩnh một thân chế phù này của ngươi là học theo ai, sư phụ ngươi là?" Thanh Huyền Tử đợi Nghiêm Húc ngồi xuống, lúc này mới mở miệng hỏi.

Nghiêm Húc nào dám nói mình vô sư tự thông, đành phải nói chút lời nói dối thiện ý: "Chính là gia sư chỉ dạy, chỉ là hắn đã quy tiên. ”

Tiền nhiệm của Thiên Hạo Tông Ngô chưởng môn đã hóa thành bạch cốt, Thanh Huyền Tử cho dù muốn tiến thêm một bước kiểm chứng cũng không có khả năng.

"Tiện nghi sư phụ, ngươi dưới đất có biết cũng đừng trách đệ tử ta." Lấy Ngô chưởng môn làm lá chắn, Nghiêm Húc cũng bất đắc dĩ, trong lòng thầm niệm.

Thanh Huyền Tử không có đa nghi, chỉ khẽ thở dài một tiếng nói: "Nói vậy sư phụ ngươi chế phù trình độ cực cao, chưa từng gặp mặt thật sự là tiếc nuối bình sinh! ”

Thanh Huyền Tử ở Thái Phù Tiên Tông nổi danh si mê phù triện chi đạo, những lời này quả thật phát ra từ tận đáy lòng.

Sau đó, Thanh Huyền Tử xuất phát từ hứng thú đối với Nghiêm Húc, lại hỏi không ít chuyện liên quan đến Thiên Hạo Tông, cũng tỏ vẻ rảnh rỗi nhất định sẽ tự mình đi Thiên Hạo Tông bái phỏng.

Nghiêm Húc tự nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, thái độ đối phương như thế, tự nhiên sẽ không cường ngạnh ép mình bái nhập Thái Phù Tiên Tông.

"Thiên Hạo Tông ngươi lần này tham gia môn phái luận đạo đại hội phải không?" Thanh Huyền Tử lúc này mới mơ hồ nhớ rõ, bia đá Thiên Vận ở Nam An tựa hồ khắc Thiên Hạo Tông.

"Đúng vậy, hiện giờ chỉ còn chưa tới hai tháng kể từ khi đại hội tổ chức, lần này ta đến Định Châu chính là muốn mua sắm chút vật phẩm trở về, tăng cường thực lực môn phái." Nghiêm Húc thẳng thắn trả lời.

Đối với Thiên Hạo Tông không quen nhưng đối với mấy đại phái Định Châu, Thanh Huyền Tử ít nhiều vẫn có chút hiểu biết, nhíu nhíu mày nói:

"Định Châu có mấy môn phái thực lực không thể khinh thường, Nam An Tam Nguyên Kiếm Phái thực lực cũng ở trên Thiên Hạo Tông ngươi, chỉ sợ ngươi không có bao nhiêu phần thắng a."

Hắn đương nhiên biết rõ chuyện của mình, đừng nói Định Châu Thất Ma Môn, Tử Yên Môn còn có Bắc Minh phủ, cho dù là Chính mình Tam Nguyên Kiếm Phái cũng đủ để Nghiêm Húc đau đầu.

Mấy môn phái này tuy rằng ru sĩ Trúc Cơ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Thiên Hạo Tông hiện tại tu vi cao nhất cũng chỉ có mình Nghiêm Húc , cũng bất quá mới luyện khí đại viên mãn, ước chừng kém không chỉ một đẳng cấp.

Bất quá, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ khiêu chiến, nhất định phải đạt được top 3 trong luận đạo đại hội, lấy được bia đá Thiên Vận tụ nạp khí mệnh môn phái.

Nếu không nhiệm vụ thất bại, Nghiêm Húc trực tiếp sẽ bị gạt bỏ, thay vì ngồi chờ chết không bằng liều chết đánh nhau.

"Ta thân đảm nhiệm chức vụ tuần tra đại hội môn phái, tự nhiên không thể gian lận tư nhân. Bất quá..." Tuy rằng Nghiêm Húc không bái hắn làm thầy, Thanh Huyền Tử vẫn có ý giúp đỡ hắn một chút.

Nếu không thể khuyên Nghiêm Húc từ bỏ tham gia luận đạo đại hội, cũng không thể sớm tiết lộ thông tin tỷ thí, nhưng cũng không cản trở Thanh Huyền Tử dùng quan hệ cá nhân tặng cho Nghiêm Húc một ít vật phẩm.

Nói xong, Thanh Huyền Tử lấy ra một xấp đạo phù nhét vào trong tay Nghiêm Húc, nháy mắt nhỏ giọng nói: "Mấy chục tấm đạo phù cấp 4 này liền cho ngươi, lấy trình độ chế phù sư trung cấp của ngươi, xưng là di bảo môn phái, người khác nhất định sẽ không hoài nghi.. ”

Đừng nói đạo phù cấp 4, chính là cấp 5, cấp 6 thậm chí cao hơn Thanh Huyền Tử đều lấy ra được, chỉ là đạo phù đẳng cấp cao hơn một chút ngược lại khiến người ta suy đoán, không bằng cấp 4 mới ổn thỏa.

Nơi này chỉ có bốn người Nghiêm Húc, Thanh Huyền Tử, Trần Diệu Tuyết và Liên Minh Đạt, thanh âm lớn nhỏ cũng sẽ không bị người khác biết, Thanh Huyền Tử cố ý biểu tình thật cẩn thận, làm cho Nghiêm Húc không nhịn được cười.

"Lão đầu tử này ngược lại nhiệt tình, có lẽ là lo lắng ta xấu hổ đi." Nghiêm Húc trong lòng ấm áp, không có giả vờ giả vờ từ chối đạo phù cấp bốn, lần thứ hai hướng Thanh Huyền Tử bái tạ.

Thanh Huyền Tử khoát tay áo, lấy ra một cái thanh ngọc giới chỉ, nói: "Về sau ngươi nếu như đến Trần Lưu thành, có thể cầm vật này đến Thái Phù Tiên Tông tìm ta. ”

Nghiêm Húc tiếp nhận thanh ngọc giới chỉ, lại nghe Thanh Huyền Tử ngữ khí nghiêm khắc nói: "Tuy rằng ta và ngươi không có duyên thầy trò, nếu khi đó gặp nhau, ngươi chế phù tạo nghệ không tiến bộ, cũng đừng trách lão phu thay sư phụ ngươi trừng phạt ngươi. "