Lấy ba cỗ băng thi dựng lên một bộ pháp trận đơn giản, Bắc Minh Băng cùng Huyền lão áp lực giảm bớt không ít, hỏa diễm của Hỏa Ngục Kiếp Trận bị hàn sương chắn ở bên ngoài, không cách nào tiến lên dù chỉ một tấc.
" Lấy tộc nhân làm tế phẩm, thủ đoạn Bắc Minh phủ này thật sự là âm ngoan!" Nghiêm Húc nhìn đối phương không biết xấu hổ làm ra chuyện thương thiên hại lí, động tác dưới tay lại tăng nhanh vài phần, điều chỉnh vị trí không gian lực của Hỏa Ngục Kiếp Trận
Tuy rằng hàn băng pháp trận không tính là tinh diệu, tuyệt đối so ra kém Hỏa Ngục Kiếp Trận do Nghiêm Húc bố trí, nhưng không chịu nổi đại lượng hàn khí của hai người đối phương cộng thêm ba cỗ băng thi, đang dần tiêu hao hoả diễm của Hỏa Ngục Kiếp Trận.
Hơn nữa, ba cỗ thi thể tản mát ra từng tia tử khí, làm cho hàn khí vốn đã nhiệt độ cực thấp càng trộn lẫn vài phần âm lãnh, Thải Điệp một mình khống chế pháp trận, thúc dục hỏa diễm không duy trì được quá lâu.
Bắc Minh Băng cùng Huyền lão sắc mặt tái mét, không dám mở miệng nói chuyện để tránh hao hụt chân khí, hết sức chăm chú thúc giục hàn khí nổi lên từng đợt lốc xoáy, không ngừng dập tắt ngọn lửa xung quanh.
Đột nhiên, không gian trung tâm Hỏa Ngục Kiếp Trận một trận ba động, "Rốt cục thành công!" Nghiêm Húc lộ vẻ vui mừng, khống chế không gian lực của pháp trận di chuyển đến phạm vi quanh hai người Bắc Minh Băng.
Hỏa thế bị không gian lực chồng lên, Bắc Minh Băng cùng Huyền lão nhất thời cảm thấy đoàn hỏa diễm bốc lên hai ba trượng, hơn nữa rộng hơn mười trượng toàn bộ biến thành biển lửa, rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh Nghiêm Húc cùng Thải Điệp.
"Chuyện gì xảy ra, phạm vi hỏa thế sao lại lớn như vậy!?" Bắc Minh Băng gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tình huống hiện giờ vượt xa dự liệu của hắn.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đợi đến khi mấy người Bắc Nham Phong liều mạng với Đề Kim Thú, ngươi chết ta sống, hắn chỉ cần ngư ông đắc lợi là được.
Cho dù chính diện liều mạng, Bắc Minh Băng một phương nhiều người thế mạnh. Như thế nào cũng không có khả năng rơi vào thế hạ phong, lại chưa từng nghĩ biến thành mình bị nhốt ở nơi này, phóng mắt nhìn lại một mảnh hỏa ngục vô tận.
Huyền lão ấp úng. Lấy ra một kiện pháp khí hình đĩa cẩn thận dò xét, khí tức dồn dập thở dốc nói: "Chúng ta hẳn là bị lún vào trong khe nứt không gian, trong khe nứt đều là biển lửa, lúc trước bọn họ đối phó với Đề Kim Thú từng dùng qua chiêu này! ”
Còn không đợi Bắc Minh Băng hỏi thêm, hỏa diễm bốn phương tám hướng tựa như thủy triều bắt đầu khởi động, tầng tầng lớp lớp đánh về phía trung tâm.
"Phù !!!" Huyền lão miệng phun ra một ngụm máu huyết, phun lên đoản kiếm phản chiếu ánh đỏ tươi. Ba đạo huyết tiễn bắn vào ba cỗ băng thi.
Ầm ầm! Ba thi thể băng từ bên trong nổ tung, đại lượng hàn khí như bom khuếch tán ra chung quanh, giương lên mấy trượng băng vụ đối kháng với thủy triều hỏa diễm.
Nóng và lạnh giao nhau giữa hai lực lượng. Linh thạch quáng mạch phòng ngự rốt cuộc chịu không nổi, từng khối đá ở vách tường hai bên cùng đỉnh lăn xuống.
Nghiêm Húc lợi dụng không gian lực vây khốn đám người Bắc Minh Băng, cơ hồ gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần phạm vi hỏa ngục kiếp trận, cũng chẳng khác nào biến tướng tăng lên uy lực pháp trận gấp mấy lần.
Huyền lão không dám lưu lại bất kỳ hậu thủ nào. Trực tiếp đem ba cỗ băng thi kích nổ tạm thời ổn định tình hình. Mà đây vốn là con bài tẩy của hắn để phá trận, cứ như vậy mà dùng hết, trong lòng càng thêm lo lắng.
Hô! Bộ ngực Thải Điệp kịch liệt phập phồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa rồi hỏa lực toàn bộ khai hỏa mới cùng Bắc Minh Băng Huyền lão đấu pháp khổ sở chống đỡ đến bây giờ, cuối cùng đợi đến khi không gian lực gia trì, mới coi như bình tĩnh lại.
Thoáng bình khí, Thải Điệp mắt sáng nhìn về phía giữa pháp trận, Bắc Minh Băng cùng Huyền lão đang mờ mịt thất thố chống lại biển lửa thôn phệ vây công.
Pháp lực Thải Điệp sớm đã cạn kiệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ như trước. Huy động trận kỳ vẽ ra mấy đồ án hỏa diễm, đánh về phía mấy chỗ mấu chốt. Lần thứ hai làm cho hỏa lực Hỏa Ngục Kiếp Trận tăng vọt.
Hỏa hệ thiên linh căn phối hợp với Hỏa Ngục Kiếp Trận, uy lực quả thực ngoài dự liệu của mọi người, thân mang lệnh bài hộ thân lại chủ trì pháp trận vẫn cảm thấy từng đợt sóng nhiệt tập kích tới mặt, huống chi Bắc Minh Băng ở sâu trong pháp trận.
Bắc Minh Băng cùng Huyền lão đầu tiên là khổ sở chống đỡ, đến cuối cùng không biết trong miệng la hét cái gì, cuối cùng quỳ rạp xuống đất liên tục dập đầu, tựa hồ đang cầu Nghiêm Húc buông tha một con ngựa.
Đối đãi với địch nhân Nghiêm Húc chưa bao giờ mềm lòng, hỏa thế càng lúc càng lớn, cuối cùng hoàn toàn bao phủ thân ảnh Bắc Minh Băng cùng huyền lão, triệt để đem nó chôn thân ở biển lửa.
Nửa canh giờ sau, trong quáng động linh thạch rốt cục khôi phục bình tĩnh, xung quanh khung cảnh mấy chục trượng chung quanh sào huyệt Đề Kim Thú một mảnh hỗn độn, tất cả đều bị hỏa diễm thiêu đốt đến cháy đen.
Vị trí trung tâm pháp trận, đám người Bắc Nham Phong, Bắc Minh Băng cùng với Huyền lão hài cốt cũng không còn, hóa thành một đống than cốc.
Nghiêm Húc bảo Thải Điệp ngồi tại chỗ khôi phục điều dưỡng, tận lực giảm bớt tác dụng phụ của Hỏa Vân Đan, chính mình chậm rãi tới gần trung tâm pháp trận.
Bởi vì hỏa thế thật sự quá lớn, túi trữ vật của đám người Bắc Nham Phong, Huyền lão bị thiêu hủy, Nghiêm Húc chỉ từ một đống than cốc tìm được một cái nhẫn trữ vật lấp lánh, cùng với một khối lệnh bài huyền ngọc.
Lệnh bài huyền ngọc không biết dùng tài liệu gì chế tạo, mặt đối diện khắc hai chữ "Bắc Minh", Nghiêm Húc nhẹ nhàng lau đi màu xám đen trên mặt ngọc bài, lộ ra bộ dáng trong suốt vốn có.
Vật này nguyên bản treo ở bên hông Bắc Minh Băng, thần thức Nghiêm Húc dò xét đi vào không có bất kỳ phát hiện nào, tiện tay thu vào chưởng môn giới chỉ .
Mặt khác tìm được trữ vật giới chỉ, thể tích không lớn, một khỏa lam ngọc khảm ở giữa, chung quanh một vòng thủy lam hình sóng bao quanh, có vẻ cực kỳ tinh mỹ.
Bên trong giới chỉ khắc một đạo pháp trận phòng ngự thu nhỏ, mới làm cho nó thủy hỏa bất xâm, luận phẩm chất chiếc nhẫn này chỉ sợ không thua gì thượng phẩm pháp khí, hiển nhiên là Bắc Minh Băng dùng để cất giữ vật phẩm quý giá bên người, hiện tại lại tiện nghi cho Nghiêm Húc.
Thần thức Nghiêm Húc vừa mới dò được mặt ngoài thủy lam giới chỉ, đã bị một cỗ lực cản bắn trở về, "Cư nhiên có phòng ngự thần thức, chờ hồi môn phái chậm rãi luyện hóa lại mở ra. ”
Lại cẩn thận tìm kiếm chung quanh một vòng, xác nhận không có chỗ nào khác thiếu sót hoặc khả nghi, Nghiêm Húc mang Thải Điệp thể lực cạn kiệt, thật cẩn thận đi ra ngoài linh mạch quáng động.
Gần lối ra mỏ linh thạch, Nghiêm Húc cẩn thận nói: "Sư muội ngươi ở chỗ này chờ trước, ta đi ngoài quáng động tuần tra, xem còn có ai hay không. ”
Thải Điệp gật gật đầu nhắm hai mắt lại tiếp tục điều dưỡng, động tác Nghiêm Húc nhanh chóng lao ra khỏi quáng động, tản thần thức bao quanh phạm vi mấy chục trượng ở cửa động cẩn thận tìm kiếm một vòng.
Ảnh Hầu lấy tu vi luyện khí tầng bảy có thể làm cho người ta không hề phòng bị, Nghiêm Húc không thể không cẩn thận một chút, vạn nhất ở ngoài động còn có nhân vật như vậy lưu thủ, khó tránh khỏi sẽ không bị theo dõi phát hiện thân phận chân thật.
Sau khi xác nhận an toàn, Nghiêm Húc trở về linh mạch quáng động mang Thải Điệp đi ra, sau khi xuyên qua đầm lầy độc khí, ném ra ánh Nhật Nguyệt Phi Toa hai người cưỡi lên, ở trên bầu trờ vẽ ra một đạo bạch quang hướng Thiên Hạo Tông bay đi.
Trở về Thiên Hạo Tông, Nghiêm Húc trực tiếp cưỡi Nhật Nguyệt Phi Toa hạ xuống Luyện Khí Đường, đưa Thải Điệp vào Linh Nhãn Động Phủ sâu trong mật thất, nhiệt độ địa hỏa cao có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục của nàng.
Sâu trong địa hỏa , hiện tại không chỉ bày cho Thải Điệp một Linh Nhãn Động Phủ, mặt khác còn mở ra một cái Linh Nhãn Động Phủ Đặng Ngọc sử dụng.
Nghiêm Húc lại bỏ ra hai trăm điểm tích lũy, thêm bốn Linh Nhãn Động Phủ, tính cả Linh Nhãn Động Phủ kiến thiết lúc trước, tổng cộng đã có tám cỗ Linh Nhãn Động Phủ.
Linh khí của Thiên Hạo Tông tăng lên cấp 2, tốc độ tu luyện của đệ tử trong môn tăng lên rất nhiều, trong Linh Nhãn Động Phủ mỗi ngày hai canh giờ nồng độ ninh khí bên trong trăng lên ba lần, hiện tại nước lên thuyền cao hiệu quả càng tốt.
Trước khi rời khỏi động phủ Thải Điệp, Nghiêm Húc lưu lại một giọt tinh hoa đề huyết, dặn dò nàng hảo hảo luyện hóa, nhân cơ hội này sớm ngày đột phá luyện khí đại viên mãn.
Bên ngoài động phủ của Thải Điệp, Đặng Ngọc vẻ mặt lộ ra tai lo lắng chờ đợi, "Sư tỷ thương thế thế nào? ”
Sắc mặt Nghiêm Húc thoải mái, xua tay nói: "Phục dụng Hỏa Vân Đan hơn nữa pháp lực tiêu hao, hao tổn tương đối nặng, không bị thương chỉ cần điều dưỡng một thời gian là được. ”
"Không có việc gì là tốt rồi." Đặng Ngọc vừa mới thở xuống một hơi, lại nhìn thấy hai giọt chất lỏng màu vàng kim bắn tới, vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Hai giọt chất lỏng màu vàng này nâng lên lòng bàn tay, Đặng Ngọc lại cảm thấy nặng mấy trăm cân, từng đợt khí tức kim khí từ từ tản ra, lập tức trước mắt sáng ngời, mừng rỡ hỏi: "Đây là cái gì? ”
Tuy rằng không biết đây là vật gì, nhưng trực giác của luyện khí sư nói cho Đặng Ngọc, hai chất lỏng màu vàng trước mắt này nhất định có giá trị không nhỏ.
"Tinh hoa đề huyết, đây chính là thứ tốt, là có thể luyện hóa rèn luyện thân thể, cũng có thể luyện đan hoặc là luyện khí. Một giọt cho chính ngươi luyện hóa, một giọt khác xem có thể luyện chế pháp khí hay không. "Nghiêm Húc tiện tay ném cho Đặng Ngọc hai giọt tinh hoa đề huyết, rời khỏi mật thất.