Nghiêm Húc cố gắng chống đỡ ngồi thẳng người, đưa tay thay Triệu Nghiên lau đi nước mắt khóe mắt, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta trước tiên điều tức khôi phục thương thế sau đó tìm cách phá giải khốn trận này. ”
Lúc này, Triệu Nghiên thẹn thùng như một con nai con ngoan ngoãn, sắc mặt ửng hồng né tránh động tác lau nước mắt của Nghiêm Húc thay mình.
"Vừa rồi ta làm sao vậy!?" Hồi tưởng lại cảnh vừa rồi ôm chặt lấy Nghiêm Húc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nghiên nóng bỏng hai tay không biết nên đặt ở đâu, dùng sức túm góc váy.
Nếu như không phải bởi vì chung quanh không có ánh sáng, Nghiêm Húc nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ xuân sắc của Triệu Nghiên, mặt mày lộ ra cẻ nhu tình.
Lúc này, Nghiêm Húc cũng không dám tản thần thức ra, không gian nhỏ hẹp như thế dưới thần thức không giấu được bất kỳ bí mật nào, nhưng đối với người bên cạnh vô cùng không tôn trọng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời lại trầm mặc xuống, có vẻ có chút xấu hổ, Nghiêm Húc cảm thấy cổ họng hơi khô, ho nhẹ vài tiếng, Triệu Nghiên lúc này mới khẩn trương nói: "Ta đưa cho ngươi lấy đan dược chữa thương! ”
Lúc Triệu Nghiên đưa đan dược qua, ngón tay hai người lơ đãng chạm vào, giống như bị điện giật cánh tay, thanh âm nhỏ như muỗi nhỏ:
"Ngươi điều dưỡng trước, ta cũng khôi phục hạ pháp lực." Nói xong, dời sang bên cạnh mấy thước không nói nữa.
Hai người mặc dù đều là luyện khí tu sĩ, lại chung quy chưa từng trải qua tình cảnh bị phong bế một chỗ, nhưng cũng đoán không ra, hoặc là nói không dám suy đoán đối phương nghĩ như thế nào.
Nghiêm Húc lắc lắc đầu, trong lòng tự giễu nói: "Lúc này ta còn có tâm ý kia, nghĩ cái gì đây! Nhanh chóng khôi phục thương thế, phá bỏ nguy cơ mới là quan trọng, những thứ khác cũng không biết tình huống như thế nào. ”
Ăn vào mấy viên đan dược chữa thương, Nghiêm Húc nhắm hai mắt lại quan sát kinh mạch và đan điền toàn thân, thương thế so với dự đoán còn nặng hơn không ít. Nhất thời lông mày nhíu lại cùng một chỗ, lấy lại tâm thần đắm chìm trong việc chữa thương.
Triệu Nghiên vốn có chút hô hấp dồn dập, cũng dần dần hòa hoãn lại. Hai người không ảnh hưởng đến nhau mà điều tức khôi phục.
So với da thịt và huyết nhục, kinh mạch là yếu ớt nhất. Lúc này, hai tay Nghiêm Húc từ cổ tay đến bả vai kinh mạch hoàn toàn loạn thành một đoàn, hơi chút vận hành pháp lực liền sưng lên, đau quặn.
Sau khi luyện hóa Huyết Tinh Cửu Đầu Xà, mặt ngoài thân thể được cường hóa rõ ràng nhất, cho nên mới có thể so sánh cùng thượng phẩm pháp khí, cùng khôi lỗi đá chính diện va chạm chỉ bị một ít trầy xước ngoài da.
Trong thực tế, kinh mạch yếu ớt lại không cách nào được bảo hộ toàn diện, pháp lực chấn động liên tục mà mãnh liệt làm cho các kinh mạch lớn nhỏ sai vị trí, Nghiêm Húc chỉ có thể điều chỉnh từng cái một để nó trở về vị trí.
Nghiêm Húc dựa vào thân thể cương mãnh. Mới chỉ là kinh mạch hỗn loạn mà thôi, nếu như là tu sĩ bình thường , kinh mạch cùng xương cốt lật tức gẫy nát mà chết.
Khi điều chỉnh mấy cái kinh mạch quan trọng, Nghiêm Húc nhịn không được hừ( rên ý) nhẹ hai tiếng. Triệu Nghiên nghe được trong lòng căng thẳng. Khẽ cắn môi không biết có nên đi qua kiểm tra hay không, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nhúc nhích.
Điều trị xong kinh mạch hai cánh tay, Nghiêm Húc dẫn dược lực đan dược xông vào, một trận cảm giác mát mẻ tràn ngập hai tay, vết thương vốn nóng bỏng nhất thời thoải mái không ít.
" Kế tiếp là đan điền, nhất định phải cẩn thận!"
Lau mồ hôi trên trán, thần thức Nghiêm Húc rơi vào đan điền .
Chỉ thấy mặt ngoài đan điền vốn trơn bóng, phủ đầy không ít nếp gấp. Yếu ớt tản ra linh khí nhàn nhạt, hoàn toàn không có sức sống như bình thường.
Mấy lần pháp lực kịch liệt trùng kích theo kinh mạch hai tay. Trong nháy mắt lan đến đan điền, hơn nữa lúc ấy pháp lực vốn đã khô kiệt, không có lập tức điều tức mới làm cho đan điền không chịu nổi gánh nặng.
Nghiêm Húc chậm rãi vận chuyển công pháp, từng tia linh khí thật cẩn thận tẩm bổ đan điền yếu ớt, đồng thời kèm theo dược lực đan dược chảy xuôi xoa dịu vết thương dày đặc, từng chút từng chút dốc lòng điều dưỡng.
Đan điền cùng thức hải là nơi thần kì nhất của tu sĩ, pháp lực cùng thần thức hai loại lực lượng căn bản, hơi chút xử lý không đúng, dễ dàng lưu lại di chứng, nếu nghiêm trọng ngày sau tu luyện thậm chí không được tiến thêm được một tấc.
Nghiêm Húc không dám qua loa chút nào, tình nguyện khôi phục chậm một chút, cũng phải cam đoan không thể phạm sai lầm.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, thậm chí ngay cả một màn xấu hổ vừa rồi của hai người tựa hồ cũng đã bị quên đi, Nghiêm Húc rốt cục mở hai mắt ra thở một hơi.
Nhận thấy Nghiêm Húc tỉnh lại, Triệu Nghiên nhẹ giọng hỏi: "Nghiêm đại ca khá hơn chưa? ”
"Hẳn là không có việc gì, chỉ là pháp lực còn tương đối suy yếu, cần điều dưỡng thêm một thời gian." Nghiêm Húc mỉm cười nói, tận lực làm cho ngữ khí của mình thoải mái một chút, miễn cho Triệu Nghiên quá lo lắng.
"Vậy thì tốt rồi! Nếu như bởi vì bảo hộ ta mà trọng thương, Nghiên nhi trong lòng sẽ rất khó chịu. "Mấy lần được Nghiêm Húc cứu giúp, khiến Triệu Nghiên thập phần để ý thương thế của hắn, nghe được Nghiêm Húc trầm ổn trả lời đáy lòng yên tâm.
Nghiêm Húc lấy ra mấy khối linh thạch nắm trong tay, lại ăn 'Thanh Nguyên Đan' tăng hấp thu pháp lực, thẳng đến pháp lực trong cơ thể khôi phục hai thành, mới đứng lên cẩn thận đánh giá phiến không gian phong bế này.
Ném ra mấy đạo phù triện, dùng thượng phẩm phi kiếm thăm dò, Nghiêm Húc liền triệt để buông tha khả năng dùng bạo lực mạnh mẽ phá trận, không nói đến hiện tại pháp lực mười không còn hai, cho dù là thời kỳ toàn thịnh cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào tri thức trận pháp để phá giải.
Có kỹ năng môn phái 'chuyên gia trận pháp' gia trì, Nghiêm Húc đã có tiềm lực sơ cấp trận pháp sư, cho dù là pháp trận cấp 2 cũng không phải không có khả năng phá vỡ.
Bất quá, Nghiêm Húc còn không tính là chân chính là sơ cấp trận pháp sư, vẻn vẹn chỉ có loại tiềm lực này mà thôi, chủ yếu là bởi vì bình thường nghiên cứu trận pháp quá ít, cùng với cường độ thần thức hơi kém.
Trận pháp, luyện khí, luyện đan còn có chế phù thủ đoạn cùng tâm đắc hoàn toàn bất đồng, thập phần dựa vào cường độ thần thức . Pháp trận càng tinh vi cao cấp, cần thần thức đủ cường đại ghi nhớ cùng thôi diễn mỗi một chi tiết cấu thành, một sơ sẩy liền có thể mất hết.
Một gã sơ cấp trận pháp sư chân chính, cường độ thần thức ít nhất đạt tới trình độ Trúc Cơ tiền kỳ, mới có thể hoàn mỹ khống chế cùng bố trí pháp trận cấp 2 .
Phải biết rằng, một cái tỉ mỉ thiết kế pháp trận cấp 2 , đủ để đối với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ có không ít phiền toái, trình độ phức tạp không phải là cấp 1 có thể so sánh.
"Huyễn trận cùng sát trận, bị mấy người chúng ta hợp lực phá vỡ, điều này chứng tỏ trận pháp nơi này không có khả năng vượt qua cấp 2, thậm chí chỉ là pháp trận cấp 1 mà thôi."
Nghiêm Húc cẩn thận tìm kiếm, không bỏ qua từng ngóc ngách của không gian này, đồng thời trong lòng bình tĩnh phân tích.
Tuy rằng phẩm giai của pháp trận nơi này sẽ không quá cao, nhưng thủ pháp bày trận lại dị thường xảo diệu, làm cho người ta không phân biệt được chân thật cùng ảo cảnh, làm cho Nghiêm Húc có lý do tin tưởng người bày trận lúc trước tuyệt đối có năng lực xây dựng pháp trận cao cấp hơn.
Về phần vì sao xuất hiện loại cục diện này, Nghiêm Húc đoán không ra suy nghĩ chân thật của đối phương, cũng không cần quản những thứ này, mấu chốt là giải quyết vấn đề nan giải trước mắt.
Pháp trận cao minh hơn nữa cũng đều sẽ có sơ hở, chỉ cần nhận rõ nguyên lý hơn nữa tìm được trận nhãn, bất luận trận pháp nào trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ.
"Trong không gian phong bế này, không có một vật! Trận nhãn rốt cuộc ở chỗ nào? "Nghiêm Húc thật sự nghĩ không ra, cau chặt mày nôn nóng đi tới đi lui.
Nghiêm Húc trong lòng càng nghĩ càng gấp, một cỗ tức giận không khỏi dâng lên, hai tay đấm mạnh vào vách tường lạnh như băng cứng rắn, vết thương vốn khôi phục của nắm tay lại lần nữa nứt ra, chảy ra một tia máu tươi.
"Nghiêm đại ca đừng nóng nảy, những người khác hẳn là cũng sẽ không có việc gì, chúng ta có thời gian phá bỏ khốn trận này." Triệu Nghiên lên tiếng nhắc nhở, cho rằng Nghiêm Húc lo lắng cho an nguy của người khác, không nhận ra những dị thường khác.
Lời nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, lại thật sự cứu Nghiêm Húc một phen.
"Chỉ thiếu một bước liền tẩu hỏa nhập ma!"
Nghiêm Húc suy tư manh mối phá trận, bất tri bất giác rơi vào bẫy pháp trận, nếu như không phải Triệu Nghiên nhắc nhở chỉ sợ liền trượt vào vực sâu tinh thần, triệt để biến thành người điên bị nhốt đến chết.
Nghiêm Húc một tay vịn tường dựa vào, một phen giày vò thần thức tiêu hao không ít, lại bị giật mình vừa rồi sau lưng đều là mồ hôi.
"Chẳng lẽ manh mối ở chỗ này!?" Cánh tay đặt trên vách tường, cảm nhận được nếp nhăn thô ráp đều đều trên mặt ngoài, Nghiêm Húc nhất thời trước mắt sáng ngời.
"Đúng vậy! Toàn bộ không gian phong bế, chỉ có những đường vân tỉ mỉ này hiện ra biến hóa, trận nhãn nhất định ẩn giấu trong đó! " hai bàn tay Nghiêm Húc không ngừng vuốt ve vách tường trước mắt, thần thức không ngừng phân biệt sự khác biệt trong đó.
Nếp nhăn dày đều chỉ dùng mắt thường đảo qua, hoàn toàn tìm không thấy bất kỳ khác biệt nào, chỉ có dùng thần thức đảo qua, hơn nữa cẩn thận so sánh mới có thể phát hiện ra kết cấu tinh sắc khác biệt.