Sáng sớm hôm sau, bên trong Hoàng Dược Cốc một mảnh hỗn độn rách nát, lửa lớn thiêu rụi cả đêm, phía trên dược cốc khói bụi lượn lờ, không còn hưng thịnh như xưa nữa.
Tương Thiên Hùng ngồi ở trên đại điện Hoàng Dược Cốc, yên lặng nghe mấy vị trưởng lão bẩm báo tình hình chiến đấu.
"Đây lò Trúc Cơ Đan mà Diệp Nông trước khi chết luyện chế , tổng cộng có bảy hạt, mời chưởng môn xem qua." Lí Viêm sai người mang tới một cái lò luyện đan trình lên trước điện, mở nắp lò bốc lên một trận dược hương, ngửi được mùi hương đan dược mọi người chung quanh sảng khoái thoải mái.
Trưởng lão Lí Viêm hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò hai mắt có thần thái. Đêm qua chính là hắn, thừa dịp chưởng môn Hoàng Dược Cốc Diệp Nông luyện xong Trúc Cơ Đan pháp lực suy kiệt, đột nhiên xuất kiếm tập sát thành công.
Một lò trúc cơ đan, cho dù là Tương Thiên Hùng cũng động dung, đứng lên lấy ra một viên từ trong lò luyện đan, Trúc Cơ Đan to như long nhãn nắm trong tay, mặt ngoài hiện ra một tầng vầng sáng màu xanh kim sắc.
"Hảo đan!" Tương Thiên Hùng chân thành khen một câu, xoay người ngồi xuống:
"Ngược lại đáng tiếc Diệp Nông thiên phú luyện đan cao, nếu hắn chịu ngoan ngoãn nghe theo, cũng không cần thân tử đạo tiêu, lưu lại tính mạng hắn tận tâm vì môn phái luyện đan cho ta."
Tương Thiên Hùng tu vi Trúc Cơ nhiều năm, hiện giờ đã có tu vi Trúc Cơ Đan trung kỳ, Trúc Cơ Đan tuy rằng trân quý, nhưng đối với hắn lại không có tác dụng gì.
Lần này xuất động ba vị trưởng lão luyện khí đại viên mãn , cùng với gần trăm đệ tử mà đến, chỉ bởi vì Hoàng Dược Cốc nồng độ linh khí cực cao, thích hợp các loại linh thảo sinh trưởng, hàng năm sản xuất đại lượng linh thảo trân quý .
Ngoài ra, lấy chưởng môn Diệp Nông cầm đầu, Hoàng Dược Cốc chừng mấy chục vị luyện đan sư, làm cho Tương Thiên Hùng cực kỳ đỏ mắt.
Nhóm luyện đan sư này có năm gã đạt tới trung cấp luyện đan sư , nếu mà đem nhóm luyện đan tu sĩ này nắm giữ đến trong tay chỉnh thể thực lực Tam Nguyên Kiếm Phái nhất định sẽ lên một tầng cao hơn.
Nguyên bản Tam Nguyên Kiếm Phái am hiểu luyện khí, nếu như cộng thêm luyện đan, từ nay về sau Nam An này chính là thiên hạ của Tam Nguyên Kiếm Phái.
Hắn không dùng được Trúc Cơ Đan. Nhưng những linh thảo phong phú cùng với luyện đan sư, lại có thể cung cấp cho hắn những đan dược Trúc Cơ, cũng là tương đối thu hoạch không tệ.
Tương Thiên Hùng đối với Trúc Cơ Đan mặc dù không thèm để ý, nhưng mấy vị trưởng lão phía dưới đã sớm thèm thuồng, chỉ nhịn nước miếng không chảy ra.
Lí Viêm, An Huân Lễ cùng Ngô Quang ba vị trưởng lão, đối với việc công kích Hoàng Dược Cốc cực kỳ tận tâm, chính là vì Trúc Cơ Đan này.
Trúc Cơ Đan không những dược liệu trân quý hơn nữa kỹ thuật luyện đan nhất định phải cao siêu, bằng không một lò linh thảo luyện ra phế đan, những trưởng lão táng gia bại sản cũng bồi thường không nổi.
Hoàng Dược Cốc chấp sự trưởng lão Diệp Trần. Lúc này cũng đứng ở trong điện nghe sai phái, nhìn thấy Trúc Cơ Đan này đồng dạng mặt đỏ tai hồng.
Diệp Trần phản bội Hoàng Dược Cốc, cam chịu làm nội ứng Tam Nguyên Kiếm Phái, Tương Thiên Hùng từng đáp ứng sau khi thành công nhất định sẽ giúp hắn Trúc Cơ. Bây giờ mọi thứ đã thành công. Một lò Trúc Cơ Đan này tất có một phần của hắn.
"Chưởng môn. Trúc Cơ Đan..." Lí Viêm liếc mắt nhìn Ngô Quang cùng Diệp Trần một cái, nhìn thấy thần sắc lẫn nhau lộ ra sự đói khát, mạnh dạn mở miệng hỏi.
"Không vội, chờ An trưởng lão đem nhóm cá lọt lưới kia giết sạch sẽ, lại cùng nhau thưởng." Tương Thiên Hùng khẽ lắc đầu, mọi người không dám nói tiếp, vội vàng gật đầu đồng ý.
Giết chết Diệp Nông công hãm Hoàng Dược Cốc, đối với Tương Thiên Hùng mà nói chỉ là thủ đoạn. Hắn muốn chính là linh thảo cùng với luyện đan sư. Chỉ cần mục đích chủ yếu đạt được, những người còn lại sống chết hắn cũng không quan tâm.
"Luyện đan sư có bao nhiêu người nguyện ý đầu nhập Tam Nguyên Kiếm Phái ta?" Tương Thiên Hùng khẽ nhíu mày kiếm. Ánh mắt dừng trên người Diệp Trần.
Diệp Trần vội vàng đi lên trước một bước, khom người nói: "Năm gã luyện đan sư trung cấp, hai người thà chết không hàng, ba người còn lại có thể nghe Tưởng chưởng môn sai phái. Sơ cấp luyện đan sư, chết chín người chạy trốn bảy người, còn lại 23 người đều hàng. ”
Ít nhất ba gã luyện đan sư trung cấp tuỳ hắn sử dụng, Tương Thiên Hùng nghe Diệp Trần bẩm báo xong, trong lòng thập phần cao hứng, lúc này hạ lệnh nói:
"Hai gã trung cấp luyện đan sư kia, cho bọn họ ba ngày suy nghĩ, nếu còn không hàng liền giết. Về sau Hoàng Dược Cốc do ngươi đảm nhiệm chưởng môn, hảo hảo chú ý đám luyện đan sư này, Trúc Cơ Đan đáp ứng cho ngươi tự nhiên sẽ không ít, làm tốt có trọng thưởng khác. ”
Nhận được lời hứa từ chính miệng của Tương Thiên Hùng, Diệp Trần mừng rỡ như điên, trong lòng thầm nghĩ: "Không uổng phí ta phản bội sư môn cùng gia tộc, hết thảy đều đáng giá. Diệp Nông, ngươi ở dưới đất cũng đừng trách ta. ”
Chỉ cần có thể thành công Trúc Cơ, Diệp Trần không quan tâm chưởng môn Hoàng Dược Cốc này có thực quyền hay không, dù cho chỉ là khôi lỗi( con rối) cho Tam Nguyên Kiếm Phái cũng không tiếc.
Lúc này, Nghiêm Húc đang đạp Tàng Vân Kiếm, toàn lực chạy về phía Hoàng Dược Cốc.
Hiện tại Nghiêm Húc tu vi luyện khí tầng tám, khống chế phi hành pháp khí nhanh như độn quang, ở trên màn trời kéo qua một quỹ tích dài.
"Tàng Vân Kiếm chỉ là pháp khí phi hành trung phẩm, tốc độ vẫn chậm một chút, có cơ hội còn phải tìm ra pháp khí tốt hơn."
Được hệ thống nhắc nhở Hoàng Dược Cốc bị công hãm, đã qua suốt một đêm, Nghiêm Húc trong lòng sốt ruột, còn ngại tốc độ của mình không đủ nhanh.
Nhìn kỹ dung mạo và vóc người Nghiêm Húc, rõ ràng không giống bình thường, thân cao không ít hơn nữa mặt mang râu xanh mịn màng.
Lần này bay tới Hoàng Dược Cốc không biết cục diện gì, Nghiêm Húc thi triển Huyết Tinh Cửu Biến, triệt để biến ảo dung mạo phòng ngừa tiết lộ thân phận.
"Đi thêm hai trăm dặm về phía trước là tiến vào phạm vi môn phái Hoàng Dược Cốc, phải cẩn thận cảnh giác." Nghiêm Húc đem tốc độ Tàng Vân Kiếm chậm lại một chút, tản ra thần thức lưu ý tình huống chung quanh.
Đêm qua, tám đệ tử Diệp Thanh bị Đường Trạch vây hãm trong đan phòng, may mà trưởng lão lão MạcPhàm dẫn người cứu trợ chạy tới.
Diệp Thanh lúc này lao ra khỏi đan phòng, đuổi theo Đường Trạch muốn chạy trốn, mấy pháp thuật phóng ra liền lấy đi tính mạng của hắn.
Sau đó Diệp Thanh cùng Mạc Phàm hợp lại một chỗ, tổ chức hơn ba mươi người, hướng động phủ của chưởng môn Diệp Nông giết tới.
Đợi đến khi tiến vào động phủ Diệp Nông bế quan, Diệp Thanh cùng Mạc Phàm mới không thể không tiếp nhận sự thật Diệp Nông đã chết, lúc này khóc rống lên.
" Hiện giờ Hoàng Dược Cốc lưu lại không được, mau theo ta rời đi!"
Mạc Phàm nhịn xuống bi thống, kéo Diệp Thanh lên, cùng với hơn hai mươi đệ tử chạy trốn ra ngoài cốc.
Nửa đường đi, trưởng lão Tam Nguyên Kiếm Phái An Huân Lễ đột nhiên đuổi theo chặn giết, Mạc Phàm cưỡi phi hành pháp khí mang theo chín đệ tử cùng bốn gã luyện đan sư, không tiếc hao phí tinh huyết thúc dục bí thuật mới khó khăn lắm mới có thể lao ra khỏi vòng vây.
" Đám hỗn đản này, chờ ta đuổi kịp nhất định sẽ làm cho các ngươi đẹp mắt!" An Huân Lễ ngự phi kiếm, đuổi theo phía sau chửi rủa.
Theo lý thuyết An Huân Lễ là kiếm tu, hơn nữa lại là luyện khí đại viên mãn, tốc độ khống chế phi kiếm vượt xa tu sĩ bình thường, lại thủy chung không đuổi kịp đám người Mạc Phàm.
Ước chừng đuổi theo hơn hai canh giờ, mắt thấy sắp ra khỏi Hoàng Dược Cốc gần ba trăm dặm, tức giận đến An Huân Lễ râu thổi loạn.
Mạc Phàm ngồi xếp bằng ở phía trước pháp khí phi hành khống chế đi về phía trước, bởi vì pháp lực tiêu hao quá lớn dẫn đến hai mắt đỏ bừng, cả người cũng già nua hơn rất nhiều.
Chiếc phi toa pháp khí này, là Mạc Phàm ở đấu giá hội Thanh Dương Thành mua được một kiện cực phẩm pháp khí, lúc ấy ước chừng tiêu tốn năm ngàn hạ phẩm linh thạch.
Đi theo phi toa này, còn có một quyển bí thuật thúc dục bản mệnh tinh huyết thi triển, có thể làm cho tốc độ phi hành đề cao thêm ba tầng. Chính vì dựa vào những thứ này, Mạc Phàm mới mang theo hơn mười người chạy trốn, miễn cưỡng không bị An Huân Lễ đuổi kịp.
Bất quá thời gian dài tiêu hao pháp lực cộng thêm có thương tích trong người, trong cơ thể Mạc Phàm lật sông đảo hải, mơ hồ có chút chống đỡ không nổi.
" Mạc trưởng lão, mau thả chúng ta xuống, cùng lão đạo mập mạp này liều mạng ngươi chết ta sống!" Nhìn bóng lưng mệt mỏi của Mạc Phàm, Diệp Thanh đỏ mắt nói.
Thôi Thành vốn dựa vào bên hông thuyền tĩnh dưỡng, lại càng nhảy lên, hét lớn: "Đúng! Để cho chúng ta cùng hắn liều mạng, ai chết ai sống còn chưa chắc! "mấy tên đệ tử còn lại cũng nhao nhao đồng ý.
Mạc Phàm gian nan lộ ra một tia cười khổ: "Một đám tiểu tử thối, phải sống thật tốt, nếu không lão phu chết không nhắm mắt. ”
Thôi Thành lúc này vội vàng, hô to: "Mạc trưởng lão, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chúng ta nhất định có thể sống sót rời đi. ”
Mạc Phàm tự mình biết rõ chuyện của mình, liên tục thúc dục tinh huyết thi triển bí thuật. Hiện giờ thân thể này đã tới cục điểm, tùy thời chống đỡ không nổi liền triệt để sụp đổ.
Diệp Thanh đi tới đuôi phi toa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn An Huân Lễ càng đuổi càng gần, hai tay phân biệt nắm hơn mười hạt giống cây xanh, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
" Hắc hắc hắc, pháp lực rốt cục hao hết sao?" Một đường truy kích xuống, ngay cả An Huân Lễ cũng cảm thấy có chút cố hết sức, hai tay nắm linh thạch, một bên khống chế phi kiếm một bên bổ sung pháp lực.
Cảm giác được tốc độ phi toa phía trước chậm lại, An Huân Lễ thu hồi linh thạch, hai ngón tay phải vẽ ra đạo pháp quyết, một thanh xích hoàng phi kiếm dài chừng nửa thước lơ lửng bên cạnh.
Hưu!!!.
Hai ngón tay An Huân Lễ vung mạnh về phía trước, xích hoàng phi kiếm như một đạo thiểm điện màu vàng, đuổi thẳng phi toa mà đi.