Chương 108: Huyết Ảnh Song Quyền

Lực lượng xé rách khổng lồ của Băng Nhạc Chấn Thổ Quyết đập vào mặt, Bạch Ngưng Sơn lại không ngừng rót pháp lực vào trong cốt châm, mặc kệ thương tích, muốn một chiêu giết chết Nghiêm Húc

Pháp khí bạch cốt thuẫn chấn động, tự chủ kích phát phòng ngự ngăn cản sóng trùng kích, Bạch Ngưng Sơn tập trung pháp lực thi triển ' Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật' , không có đem pháp lực hộ tráo phát huy đến lựcphòng ngự lớn nhất.

Bất quá, ngay sau đó hắn liền hối hận!

Bạch cốt thuẫn ngăn cản đợt trùng kích đầu tiên, ngay sau đó là kiếm ý Băng Nhạc Kiếm xẹt qua, dưới kiếm khí không ngừng trùng kích, ở bên ngoài pháp lực hộ tráo cắt ra từng mảnh nhỏ.

Bạch cốt thuẫn này thuộc pháp khí thượng phẩm, pháp lực hộ tráo xuất hiện vết nứt, nhưng chung quy không có toàn bộ sụp đổ, kiếm khí cắt ra từng ngụm nhỏ chỉ làm cho Bạch Ngưng Sơn bị chút vết thương ngoài da.

Bất quá, tác dụng của Chấn Thổ Quyết không phải là trực tiếp thương tổn đối thủ, đợt chấn động cuối cùng đánh úp lại, làm cho mặt đất dưới chân Bạch Ngưng Sơn nứt ra, chấn động thật lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật.

Mặt đất dưới chân quay cuồng, làm cho Bạch Ngưng Sơn một trận đầu váng mắt hoa, hắc lục cốt châm ở giữa không trung lại không ngừng, kịch liệt run rẩy vài cái, rơi trở về trong tay Bạch Ngưng Sơn.

Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật này bị Băng Nhạc Chấn Thổ Quyết cắt đứt, nguyên bản hơn mười đạo hắc yên đầu lâu dán lên người Nghiêm Húc, còn chưa chính thức phát huy ra uy lực, liền trực tiếp tiêu tán trong không khí.

Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật nhất định phải luyện khí đại viên mãn mới có thể thi triển, Bạch Ngưng Sơn bất quá vừa mới đột phá luyện khí đại viên mãn, tu vi còn chưa hoàn toàn củng cố, mạnh mẽ thi triển thuật này vốn có chút trước mặt, hiện tại bị cắt đứt nhất thời bị phản phệ.

Hắc huyết từ miệng và mũi Bạch Ngưng Sơn tràn ra, phản phệ cũng dẫn tới thần thức bị hao tổn mà bị ám thương, mà trên người vài chỗ kiếm khí cắt ra vết thương nhỏ cũng không có gì đáng ngại, hơi vận pháp lực liền khống chế ngừng chảy máu.

Nếu bạch cốt thuẫn không phải pháp khí phòng ngự thượng phẩm, Bạch Ngưng Sơn bị thương cũng không đơn giản như trước mắt, chỉ sợ một chiêu đối chiến này đã thất bại.

Đương nhiên, chiêu Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật này của Bạch Ngưng Sơn cũng không phải hoàn toàn vô dụng, hơn mười đạo khói đen quấn lấy Nghiêm Húc, chỉ cảm thấy như ác quỷ quấn thân, phảng phất như muốn bị kéo linh hồn hắn vào luyện ngục.

Nhờ vào hiệu quả luyện thể, thần thức cũng được tẩm bổ nhất định, mặc dù so ra kém cường độ tu sĩ chuyên môn rèn luyện thần thức , nhưng cũng so với tu sĩ bình thường mạnh hơn không ít, lúc này mới không có bị một kích đánh trúng.

Mặc dù như vậy, Nghiêm Húc bất giác có chút may mắn, nếu những hắc lâu này quấn quanh người thêm vài hơi thở nữa, thật đúng là để cho đối phương đắc thủ, bị kéo vào ảo cảnh vực sâu vô biên.

"Ta tu vi luyện khí tầng tám, cực trọng luyện thể cận chiến, đối phương tu vi vốn cao hơn hai tiểu cảnh giới, tiếp tục như vậy nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn."

Nghiêm Húc lắc đầu tỉnh táo đầu óc, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Ngưng Sơn, hiện giờ hai người khốn lồng chi đấu, cận chiến mới có thể phát huy ưu thế.

Cảm giác được ánh mắt sắc bén của Nghiêm Húc , Bạch Ngưng Sơn trong lòng run lên: "Luyện khí tầng tám này sao lại khó đối phó như vậy? Không được, phải tốc chiến tốc thắng. ”

Tẩy Hoa Đoạn Hồn Thuật chưa lấy được quá nhiều chỗ tốt, làm cho trong lòng Bạch Ngưng Sơn rốt cục hiện ra một tia cảm giác nguy cơ.

Trước đó, Bạch Ngưng Sơn chưa bao giờ lo lắng có thể giết chết Nghiêm Húc hay không, mặc dù đệ tử Tẩy Hoa Tông bị chém giết gần phân nửa, cũng chỉ là đau lòng mà thôi.

Liên tục hai lần thi triển tinh thần bí thuật, đều không đả thương đến căn cơ Nghiêm Húc, mà tinh thần bí thuật này hao tổn thần thức nhất, trong thời gian ngắn không cách nào liên tục thi triển, Bạch Ngưng Sơn trong lòng sao có thể không vội.

Bạch Ngưng Sơn lấy ra một cái bình đan màu vàng, bên trong chỉ chứa ba viên đan dược, nhanh chóng đổ ra một viên nhét vào trong miệng.

Đan dược cấp 1 Dưỡng Thần Hoàn này có thể tẩm bổ khôi phục thần thức, trong linh dược cấp 1 cũng coi nhue trân quý, mặc dù là chưởng môn Tẩy Hoa Tông này, trên người bất quá cũng chỉ có ba khỏa mà thôi.

Đợi đến khi thần thức bị hao tổn hơi chút khôi phục, đến lúc đó lại một lần nữa sử dụng tinh thần bí thuật, Bạch Ngưng Sơn có nắm chắc tất sẽ không để Nghiêm Húc tránh thoát.

Bạch Ngưng Sơn vừa mới ngậm đan dược vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt vào bụng luyện hóa ra, Nghiêm Húc rút Băng Nhạc Kiếm ném tới.

Băng Nhạc Kiếm kiếm thân rộng lớn, phân lượng cực nặng, vốn là cận chiến chứ không phải phi kiếm pháp khí.

Hơn nữa Nghiêm Húc lại không tu tập kiếm pháp thuật, chỉ có thể luyện ra vài phần kiếm ý tăng lên uy lực, mà không cách không để cho Băng Nhạc Kiếm linh hoạt khống chế.

Bất quá, thân thể Nghiêm Húc rèn luyện đến nay lực lượng cực kỳ kinh người, Băng Nhạc Kiếm chỉ bị ném ra như vậy, tốc độ lại giống như phi kiếm xẹt qua, mang theo ánh kiếm màu vàng nhạt bắn thẳng vào Bạch Ngưng Sơn.

Tốc độ nhanh hơn ngự kiếm thuật cùng giai, chỉ nhanh không chậm, cả kinh Bạch Ngưng Sơn vội vàng nuốt đan dược xuống, cũng không dám dùng bạch cốt thuẫn ngạnh cản chỉ có thể né tránh.

"Hoàng Sa Chưởng! "

Băng Nhạc Kiếm vừa bị ném bay về phía Bạch Ngưng Sơn, Nghiêm Húc lập tức thi triển Hoàng Sa Chưởng, hai cự chưởng hoàng sa cao chừng trượng phân biệt phong tỏa hai bên Bạch Ngưng Sơn.

Một bước không chậm! Bạch Ngưng Sơn miễn cưỡng tránh được Băng Nhạc Kiếm, lại mất đi tiên cơ rơi vào bị động, lại muốn né tránh lại phát hiện không có đường đi.

Lui về phía sau là năm đạo khốn trận rào cản, lui không thể lui. Hai bên, hai đạo hoàng sa cự chưởng khóa lại đường đi, nghênh đón quả thực chính là tự trói mình.

Ánh mắt Bạch Ngưng Sơn lạnh lẽo, mình tốt xấu gì cũng là chưởng môn Tẩy Hoa Tông, ở Nam An tuy không phải một số nhưng cũng có mặt mũi, hôm nay bị tiểu phái vô danh này đè ép đánh.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngưng Sơn một cỗ hung hăng bộc phát, dứt khoát không né tránh nữa, nghênh đón Băng Nhạc Kiếm lao thẳng đến chỗ Nghiêm Húc.

Băng Nhạc Kiếm nhanh như sấm sét, trong chớp mắt đã tới, Bạch Ngưng Sơn hạ thấp trọng tâm thân thể, dùng bạch cốt thuẫn nghiêng nghiêng muốn ngăn cản Băng Nhạc Kiếm, tìm kiếm không gian né tránh sau đó lại tìm cơ hội phản kích.

Nếu là phi kiếm khác cũng được, Bạch Ngưng Sơn có pháp khí phòng ngự thượng phẩm trong tay, chỉ cần nắm lấy thời cơ, nghiêng nghiêng cản trở vấn đề không lớn.

Bất quá, Bạch Ngưng Sơn hiển nhiên đánh giá thấp lực đạo của Nghiêm Húc, cùng với thân kiếm nặng nề của Băng Nhạc Kiếm.

Mũi kiếm của Băng Nhạc Kiếm đâm vào bạch cốt thuẫn, vận túc pháp lực hộ tráo chưa bị đâm thủng, Bạch Ngưng Sơn lại cảm thấy phảng phất như núi non áp đỉnh, mấy ngàn cân lực đạo xuyên thấu qua phòng ngự thật sự phản hồi lại.

Cuối cùng Băng Nhạc Kiếm vẫn bị ngăn cản, chỉ là hoàn toàn không thoải mái như trong tưởng tượng của Bạch Ngưng Sơn, cảm giác kia thật giống như mình đụng phải một khối cự thạch bén nhọn.

Bạch Ngưng Sơn vốn định ngăn cản hoặc né tránh Băng Nhạc Kiếm, sau đó lại cho Nghiêm Húc một kích trí mạng, lại không nghĩ tới tiết tấu hoàn toàn bị đảo lộn.

Lực đạo Băng Nhạc Kiếm bị triệt để triệt tiêu, thân kiếm rộng lớn phát ra âm thanh nặng nề run rẩy, xoay chuyển phương hướng bay ra mấy trượng, nghiêng nghiêng cắm xuống đất.

Bị phản chấn thật lớn như thế, dưới chân Bạch Ngưng Sơn phù phiếm bất ổn, cả người lảo đảo, tựa như bị Băng Nhạc Kiếm hất tung.

Không đợi đến khi Bạch Ngưng Sơn đứng vững, hai nắm tay màu đen xé gió, xuất hiện trong tầm mắt Bạch Ngưng Sơn.

Thấy Bạch Ngưng Sơn không chọn trái phải né tránh, mà lựa chọn ngạnh cản Băng Nhạc Kiếm, Nghiêm Húc lúc này sớm nắm đấm xông lên.

Khổ tâm bày ra năm đạo khốn trận, mục đích của Nghiêm Húc chính là thu nhỏ không gian chiến đấu, phát huy đầy đủ ưu thế của mình, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt ngăn cản đối phương chạy trốn.

Phàm là môn phái hoàng giai bất luận mấy tinh phẩm giai, bình thường chưởng môn liền đại biểu cho thực lực môn phái, nếu chưởng môn ngã xuống, căn cơ môn phái này cơ hồ bị hủy đi hơn phân nửa.

Lần này cùng Tẩy Hoa Tông kết thù hận, Nghiêm Húc chưa bao giờ ảo tưởng có thể bắt tay làm hòa với bọn họ, một khi khai chiến sẽ không có đường lui về phía sau.

Thừa dịp chưởng môn Tẩy Hoa Tông khinh thị ( coi thường) Thiên Hạo Tông, dẫn địch xâm nhập cần phải tận lực giải quyết kẻ có lực lượng mạnh nhất của đối phương, mấu chốt nhất chính là có thể chém giết Bạch Ngưng Sơn hay không.

Nếu không, để cho đối phương chạy trốn trở về, muốn xuống tay liền thiên nan vạn nan. ( trăm khó ngàn khó)

Đối phương một khi rút đi, có thể nghĩ hết biện pháp khác, chậm rãi ăn mòn Thiên Hạo Tông, thậm chí mời trận pháp sư phá trận.

Đến lúc đó, Thiên Hạo Tông ở Nam An thật sự không còn chỗ đứng, không còn cơ hội phản kích nữa.

Song quyền ầm ầm hạ xuống, hung hăng nện về phía bạch cốt thuẫn, ngay sau đó Nghiêm Húc liên tục vung nắm đấm, hắc sắc quyền giáp lưu chuyển nhàn nhạt quang mang như mưa rơi xuống.

Nếu như nói Băng Nhạc Kiếm như núi rừng, vô số quyền này tựa như cuồng phong bão táp, kẹp bùn cát sụp đổ mà xuống, đè đến Bạch Ngưng Sơn cái gì cũng làm không nổi.

Ngay từ đầu, Bạch Ngưng Sơn còn dựa vào bạch cốt thuẫn ngăn trở chỗ yếu hại, pháp lực hộ tráo bảo vệ toàn thân.

Nghiêm Húc không ngừng huy động hai quyền, hoàn toàn không cho Bạch Ngưng Sơn một chút cơ hội thở dốc.

Trong lúc không ngừng va chạm, bộ hắc sắc quyền giáp do giáp Sa Hạt chế tạo xuất hiện vết nứt, ngược lại bạch cốt thuẫn thừa nhận nhiều trọng quyền như vậy, mơ hồ cũng có chút không chịu nổi.

Dưới cơn bão cuồng phong của Nghiêm Húc đánh ra, vết nứt quyền giáp mở rộng, cuối cùng tán thành vô số mảnh vụn, theo quyền phong bay tán ra, phát ra một loạt tiếng giòn.

Đôi quyền giáp màu đen này vốn chỉ là pháp khí trung phẩm, làm sao chịu được Nghiêm Húc điên cuồng tiến công như vậy, đánh vào bạch cốt thuẫn không chịu nổi áp lực, ầm ầm vỡ vụn.

Hắc sắc quyền giáp vỡ vụn, lộ ra hai quyền màu đỏ thẫm của Nghiêm Húc, chỉ thấy bị đường vân đỏ nhạt quấn quanh, đã hoàn toàn huyết tinh hóa ra khí tức lạnh như băng mà cứng rắn.

Hai quyền xích hồng vẫn không ngừng đánh ra, chỉ nhìn thấy mấy đạo huyết ảnh xẹt qua, buộc Bạch Ngưng Sơn chật vật lui về phía sau, nhấp một tiếng, bạch cốt thuẫn rốt cục xuất hiện vết nứt, pháp lực hộ tráo nhất thời không ổn định.