Nhìn ba đạo tiễn quang trong tay Doãn Kỳ súc thế chờ phát động, Nghiêm Húc lúc này hét lớn: "Nhanh chóng tản ra! Luyện khí tầng tám cùng tầng bảy giao cho ta! ”
Bốn người Đặng Ngọc, Phương Triển nhanh chóng phân tán từ phía sau Nghiêm Húc, cũng thúc dục phòng ngự phù cấp hai ' Huyền Nham Phù ', mấy đạo phòng ngự pháp lực hộ tráo quang mang sáng lên, đem mấy người bao kín lại.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ba đạo tiễn quang nhanh đến mức tựa hồ như đốt cháy không khí, xẹt qua ba đạo quỹ tích rực rỡ, từ Bích Lục Trường Cung bắn ra, thẳng tắp bắn về phía Nghiêm Húc.
Doãn Kỳ dẫn đầu xông ra, khiến Tiêu Dật vô cùng bất mãn, nhưng nhìn thấy ba đạo tiễn quang sắc bén này, Tiêu Dật không khỏi nhíu mày:
" Cư nhiên là thượng phẩm pháp khí, chỉ riêng uy lực của ba mũi tên này, không kém hơn một kích luyện khí tầng tám của ta bao nhiêu!"
Bạch Ngưng Sơn nhíu mày, thấp giọng nói: "Nghiêm Húc này cũng đừng có bị tam tiễn bắn chết, như vậy liền tiện nghi cho hắn. ”
Ánh tiễn nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt đã đến trước mắt Nghiêm Húc, tốc độ cực lớn cuốn lấy không khí, thổi lên sợi tóc trước trán Nghiêm Húc.
Sợi tóc phiêu động không ngừng, hai chân Nghiêm Húc lại vững vàng đứng tại chỗ, ánh mắt không chút sợ hãi, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm ba đạo tiễn quang sắp bắn tới.
Đột nhiên, hai tay Nghiêm Húc rốt cục cũng chuyển động.
Mấy đạo quyền đánh ra, chỉ nghe thấy ba tiếng va chạm bén nhọn, ba đạo tiễn quang nhanh như thiểm điện ở trước người Nghiêm Húc một thước, đột nhiên đổi hướng, phảng phất như bị người cứng rắn bẻ gãy.
Ba đạo tiễn quang thay đổi phương hướng, vẻn vẹn cách Nghiêm Húc mấy tấc, hiểm hiểm lướt qua.
Cuối cùng bắn lên vách núi hơn hai mươi trượng phía sau Nghiêm Húc, nổ tung mấy lỗ hổng khổng lồ.
Trong lúc bất chợt biến hóa, không khỏi để cho Tiêu Dật cùng với đệ tử Tẩy Hoa Tông phía sau dừng bước, ngay cả đám người Bạch Ngưng Sơn ở xa xa quan chiến cũng phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Khiếp sợ nhất chính là Doãn Kỳ, tuy rằng nhìn không phải thập phần rõ ràng, hắn vẫn nhìn ra ba đạo tiễn quang chếch về nơi khác, toàn bộ bởi vì Nghiêm Húc nhanh chóng ra tay, đem ba đạo tiễn quang ngăn cản.
Ba mũi tên này, Doãn Kỳ không có vận đủ mười thành pháp lực, cũng có hơn bảy thành uy lực, mấy tháng trước ở bí cảnh, từng trực tiếp đánh nát pháp khí phòng ngự trung phẩm cả Nghiêm Húc, cũng làm cho Nghiêm Húc trọng thương.
Vừa rồi, hai tay Nghiêm Húc trực tiếp dùng song chưởng ngăn cản ba mũi tên.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, trong đám người ở đây, chỉ có Bạch Ngưng Sơn và một số người ít ỏi, đem động tác của hắn thấy rõ ràng, những người khác thì chỉ nhìn thấy vài đạo tàn ảnh màu đen.
" Luyện khí tầng tám!" Doãn Kỳ đứng vững thân hình, nhắm mắt lại, một lần nữa cẩn thận đánh giá Nghiêm Húc: "Ngắn ngủi mấy tháng, thế nhưng tăng lên nhanh như vậy. ”
" Hắc hắc hắc, vẫn là giao cho ta đi!" Vốn tưởng rằng Doãn Kỳ một kích đắc thủ, tiêu dật còn lo lắng công lao bị đoạt, thấy ba mũi tên của Doãn Kỳ toàn bộ bị chặn lại, lúc này mừng rỡ, lấy ra pháp khí chuẩn bị xuất thủ.
Doãn Kỳ quay đầu nhìn Tiêu Dật, lông mày căng thẳng, cư nhiên nâng Bích Lục Trường Cung lên, hướng Tiêu Dật bắn tới ba mũi tên, quát:
" Người này là của ta! ”
Tiêu Dật nào ngờ Doãn Kỳ quay về phía mình xuống tay, vội vàng dừng thi pháp, niệm động khẩu quyết ở trước hai tay hình thành một đạo hồng tử quang mang, đem ba mũi tên chắn xuống.
"Tên khốn! Cư nhiên động thủ với người của mình, thật sự là tên điên! ”
Tiêu Dật tức giận đến chửi ầm lên, trong lòng lại khiếp sợ: "Ba đạo tiễn quang này uy lực mười phần, so với ta dự liệu còn cao hơn không ít. ”
Lắc lắc hai tay có chút tê dại, Tiêu Dật không khỏi ngẩng đầu một lần nữa, coi trọng hai người Doãn Kỳ cùng Nghiêm Húc, "Cũng được, Nghiêm Húc trước tiên giao cho tên điên này, ta trước tiên lo liệu các đệ tử Thiên Hạo Tông còn lại, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương ta mới ra tay. ”
Lúc này, Doãn Kỳ ra hiệu cho mấy đệ tử Ngự Thú Tông bên cạnh, nói: "Các ngươi tản ra, người này ta một mình giải quyết! ”
Đệ tử Ngự Thú Tông nghe lệnh, liền cùng đám người Tẩy Hoa Tông Tiêu Dật vây quanh mấy người Đặng Ngọc, Phương Triển.
Đặng Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, nắm chặt pháp khí Kim Nguyệt Đao, hướng Phương Triển ba người nói: "Lục Dục Tâm Ma Trận muốn khởi động, đại khái phải cần chút thời gian, chúng ta phải ngăn cản những người này. ”
Phương Triển cùng hai đệ tử khác, nghiêm mình gật gật đầu, tuy rằng có nhị cấp phòng ngự phù triện hộ thân, nhưng pháp lực hộ thân một khi bị oanh kích, nhất định sẽ chết tại chỗ, bọn họ không thể không khẩn trương.
Thải Điệp, Triệu Nghiên còn có Trương Tiểu Sơn lúc này đứng ở giữa sườn núi, sớm đã chuẩn bị Lục Dục Tâm Ma Trận thỏa đáng, một khi song phương giao chiến liền khởi động trận pháp.
Lục Dục Tâm Ma Trận chính là ảo trận, khi địch nhân phân tâm đột nhiên khởi động, hiệu quả mới có thể đạt tới tốt nhất.
Trước mắt địch nhân tiến vào phạm vi trận pháp, Tẩy Hoa Tông cộng thêm Ngự Thú Tông chừng gần hai mươi người.
Trong trận địch nhân số lượng càng nhiều, tu vi càng cao, trận pháp áp lực lại càng lớn, cho nên Nghiêm Húc trước đó nhiều lần nhấn mạnhthời cơ mở trận pháp .
" Thải Điệp sư tỷ, hiện tại mở ra trận pháp sao?" Trương Tiểu Sơn xuyên qua khe đá, nhìn tình huống trước sơn môn, ngữ khí có chút khẩn trương hỏi.
Thải Điệp hai tay nắm trận kỳ, mím môi lắc đầu: "Chờ một chút, bùa phòng ngự cấp hai hẳn là có thể ngăn cản một lúc công kích pháp thuật, chờ bọn họ buông lỏng cảnh giác lại động thủ. ”
"Quả nhiên là bây giờ không còn như xưa, ngươi rất tốt! Hôm nay quyết phân thắng bại! "Doãn Kỳ chỉ vào Nghiêm Húc, trong ánh mắt âm lãnh tâm tình phức tạp, có vài phần tức giận, càng nhiều lại là hưng phấn.
Nghiêm Húc nhếch miệng cười rộ lên, mở bàn tay ra, ngoắc tay với Doãn Kỳ: "Rất hợp ý ta, vừa lúc báo thù ba mũi tên ngày đó của ngươi. ”
Địch nhân điên cuồng, Nghiêm Húc còn điên cuồng hơn hắn.
Doãn Kỳ không nói gì nữa, chậm rãi nâng Bích Lục Trường Cung lên, khí thế toàn thân không ngừng tăng lên, pháp lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong pháp khí.
Lần này, trên Bích Lục Trường Cung chỉ ngưng tụ một đạo tiễn quang.
Theo pháp lực không ngừng từ bàn tay Doãn Kỳ tuôn ra, đạo tiễn quang linh lực lưu chuyển tựa như thực chất, mũi tên sắc bén lăng túc, thân tiễn dài nhỏ, cùng với vũ tiễn tinh tế có thể thấy được.
Không khí chung quanh tiễn quang phảng phất như bị ngưng đọng, đột nhiên, tiễn quang từ Bích Lục Trường Cung bắn ra, không mang theo chút thanh âm, làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật.
Chỉ là một mũi tên, cũng là một mũi tên mạnh nhất của Doãn Kỳ.
Thanh Bích Lục Trường Cung này, chính là pháp khí thượng phẩm, do Doãn Kỳ thiên phú xuất chúng lại si mê tu luyện, mới được chưởng môn Ngự Thú Tông Khuất Dương ban cho cung này.
Từ sau khi đạt được cung này, Doãn Kỳ trong chiến đấu đồng giai chưa từng nếm qua thất bại, thậm chí vượt cấp khiêu chiến tu sĩ luyện khí tầng chín , cho tới nay cũng làm cho hắn tương đối tự phụ cùng cao ngạo.
"Uy lực thượng phẩm pháp khí quả nhiên không tầm thường, Khuất Dương ngược lại thu một đệ tử tốt." chưởng môn Tẩy Hoa Tông Bạch Ngưng Sơn thấy được mũi tên này của Doãn Kỳ, không khỏi tán thưởng nói.
Tiễn quang mang theo lốc xoáy mãnh liệt, bay qua mấy trượng mới cuốn lên một trận âm thét bén nhọn truyền vào trong tai mọi người, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.
Đạo tiễn quang này chẳng những pháp lực tràn đầy, hơn nữa cùng thần thức tương liên, từ xa tập trung lên người Nghiêm Húc, nếu mà chỉ là né tránh, tuyệt đối chạy không xong.
Đương nhiên, Nghiêm Húc cũng chưa từng nghĩ tới trốn tránh!
Vừa rồi ba mũi tên Nghiêm Húc một bước cũng không cứng rắn tiếp theo. Đạo này, vẫn như cũ lựa chọn cứng đối cứng.
Ánh tên bay qua hơn mười trượng, vẻn vẹn chỉ là thời gian không tới một hơi thở, mắt thấy cách ngực Nghiêm Húc chỉ có mấy thước.
Nghiêm Húc giơ hai tay lên, vỗ mạnh vào giữa không trung , ngay trước khi mũi tên sắp bắn trúng mình, cư nhiên dùng hai tay vững vàng bắt lấy nó.
Tiễn quang mang theo lình khí kịch liệt xoay tròn, trên quyền giáp nổi lên một cỗ khói xanh, sinh ra nhiệt độ cực nóng.
Tuy rằng tiễn quang bị Nghiêm Húc dùng tay bắt lấy, nhưng lực trùng kích cực lớn vẫn như cũ buộc Nghiêm Húc lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa lảo đảo một cái mới miễn cưỡng dừng lại.
"Có phải diễn hơi quá hay không..." Trán Nghiêm Húc toát mồ hôi lạnh, không muốn biểu hiện quá mức kinh diễm, lo lắng bị người ta nhìn thấu.
Vốn chỉ cần nửa bước là có thể ổn định thân hình, Nghiêm Húc dứt khoát theo quán tính, giả vờ bị đánh lui mấy bước.
Dù là như thế, tay không tiếp phi tiễn, vẫn làm cho mọi người chấn động.
Nhất là chưởng môn Tẩy Hoa Tông Bạch Ngưng Sơn, ánh mắt càng nghiêm khắc nhìn chằm chằm Nghiêm Húc: "Thiên Hạo Tông này quả nhiên có cổ quái, hôm nay nhất định phải diệt trừ triệt để, nếu không ngày sau nhất định là đại địch. ”
Đôi mắt vốn mảnh khảnh của Doãn Kỳ, lúc này mở to tròn trịa, ánh mắt lại tan rã không còn thần thái như trước, Bích Lục Trường Cung vốn nắm chặt lạirơi xuống đất, trong miệng thì thào thì thầm không biết đang nói cái gì.