Chương 11: Chương 11 : Chiến Linh Nguyên .

Chương 11 : Chiến Linh Nguyên .

Lâm Thiên nhìn nàng kiệt sức , trong lòng cũng thở dài .

Tuy nhìn nàng phong vân như vậy , thực chất một kiếm kia là nàng đánh liều mới làm được , Bát Trọng hậu kỳ Tôi Thể cộng thêm Huyết Tử Đao Nhị Phẩm Binh Khí , đã đủ Lâm Xung chiến một trận với Cửu Trọng , chưa kể hắn còn chưa thể hiện qua vũ kỹ .

Nhị Phẩm Binh Khí trân quý cỡ nào mà hắn vẫn có được , vũ kỹ làm sao lại không .

Nếu Lãnh U U không quyết đoán dùng toàn lực một kiếm kia , để Lâm Xung thể hiện đầy đủ chiến lực , dù là Cửu Trọng hậu kỳ tiểu cao thủ cũng khó mà đánh thắng hắn chớ đừng nói nàng chỉ là Thất Trọng sơ kỳ , mặc cho có thể đánh cầm chân một lúc nhưng một khi chân khí của nàng hao hết , kết quả cũng không khác là bao .

Phần này quyết đoán , liều mạng , điên cuồng , rất hợp ý hắn . Mặc dù không nói sau này hắn sẽ đi con đường nào , nhưng tính cách cà lơ phất phơ của hắn , không tìm đường chết mới là lạ , đương nhiên sư phụ ra sau thì đệ tử như vậy mới tốt nhất .

“Vô Cực Kiếm ( Thần Khí ) , Phong Thần Kiếm ( Thần Khí ) , đã bỏ vào kho đồ .”

Hệ thống âm thanh vang lên , Lâm Thiên như trút được gánh nặng , để Lãnh U U cho Lâm Nguyệt rồi dặn dò .

“Nhớ kỹ , tuyệt đối không nên quay đầu lại .”

“Cái gì .” Lâm Nguyệt tiếp nhận Lãnh U U , mộng bức hỏi .

“Đi nhanh , ta sẽ giải thích sau .” Hắn chau mày , nhìn về phía nội điện .

Lâm Nguyệt chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy , nàng biết có chuyện sắp xảy ra chuyện , hơn nữa còn là việc hắn khó ứng phó nổi , nếu không hắn cũng không có vẻ mặt như vậy .

Là một người con gái thông minh , nàng không có đòi khóc đòi nháo để ở lại , nàng tin tưởng ý nghĩ của hắn .

“Được , ở … ta chờ ngươi ở .” Lâm Nguyệt nói nhỏ vào tai hắn sau đó bế theo Lãnh U U dùng khinh công chạy nhanh khỏi Lâm Gia .

Trong lòng nàng lúc này , gia tộc có thể còn không sánh bằng cọng lông chân của Lâm Thiên , cho nên vì hắn , dù phản bội gia tộc làm vẫn không do dự .

Lâm Thiên lúc này khuôn mặt nghiêm trọng cũng giảm xuống , ngược lại chiến ý lại dâng cao .

“Lão già , còn không hiện thân , khí tức của ngươi đã rõ ràng như vậy rồi , dấu thì có ít lợi gì .”

“A ha ha , tiểu trẻ tài cao , không ngờ ngươi cảm nhận được ta .” Lâm Vô Khuyết trên người linh lực lay động , từ trên mái nhà ung dung rơi xuống đất .

“Một tên Linh Nguyên mà thôi , làm sao giấu được ta .” Hắn cười nhạt .

Lâm Vô Khuyết khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn nở nụ cười phúc hậu , đương nhiên đó là đối với người chưa từng biết hắn , lão đầu này chả phải dạng hiền lành gì , giết cha , bán bạn , thậm chí cả bán vợ hắn cũng dám làm , chỉ cần có lợi ích , hắn bất xá mọi thứ .

“Ha ha , tốt , tốt … ngươi càng tỏ ra tài giỏi ta càng thích .”

“Như vậy càng chứng minh , thứ ngươi đạt đường càng trân quý , đối với ta càng hữu dụng .”

Lão đầu thâm ý cười , nói .

“Con mẹ nó , ngươi đừng có tởm như vậy được không , ta éo phải gay .”

Lâm Thiên rùng cả mình , ngươi thử bị lão đầu bảy tám chục đầu tóc bạc râm soi từ đầu đến chân xem , không kinh dị mới là lạ .

“Tuổi tử thúi .”

Lâm Vô Khuyết nghe hắn mắng , lập tức nhíu mày , trong bàn tay linh lực khởi động , một chưởng tùy ý đập ra .

“Một cái Tôi Thể nhãi nhép , còn dám ở trước mặt ta nhảy nhót , để ta cho ngươi biết cái gì là Linh Nguyên cao thủ .”

Một chưởng này , Lâm Vô Khuyết tùy ý ba phần thực lực , nhưng mà hắn biết Tôi Thể Đỉnh Phong bình thường cũng vô pháp chống lại , Linh Nguyên cùng Tôi Thể trên lệch , không phải một chút thiên phú hay ngoại vật có thể san bằng .

“Cao thủ cái mẹ ngươi .” Lâm Thiên đứng quá gần lão già , lão ta ra tay mà hắn ngay cả né tránh cũng làm không được , văng ra phía sau cả chục mét , quẹt bỏ tia máu khóe miệng liền đứng lên thô tục chửi một câu .

“Ồ , Tôi Thể Đỉnh mà có thể chịu một chưởng ba phần thực lực của ta chỉ bị thương nhẹ , quả nhiên ngoài bảo vật ngươi vẫn có một chút bản sự .”

Lâm Vô Khuyết cười nhạt , trong lòng hắn Lâm Thiên không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn , cũng không gắp giết hắn mà chậm rãi dằn vặt , lão thích thích nhất là nhìn những thiên tài này từ từ bị lão chơi chết , cảm giác đó , thư sướng toàn thân .

Nhìn lão đầu bắt đầu biểu thị diện mạo biến thái , Lâm Thiên càng xác định mình đã đoán chúng , lão là một cái gay .

“Vì hoa cúc vàng , liều mạnh .”

Trong tay trái xuất hiện Phong Thần Kiếm và tay phải Vô Cực Kiếm .

Tên : Phong Thần Kiếm .

Phẩm Chất : Thần Phẩm .

Thuộc Tính : Sau lần đầu tiên sử dụng , mỗi ba giây không sử dụng , kiếm kế tiếp có 100% xuất hiện một lưỡi kiếm khí cắn chém hư vô , phạm vi công kích 1000 mét , đơn thể mục tiêu , gây ra sát thương bằng 500% thực lực hiện tại , không thể né tránh .

Bổ Sung : Tăng 200% chiến lực , không thể phá hủy , không thể rơi xuống , có thể tạm thời giao dịch .

Tên : Vô Cực Kiếm .

Phẩm Chất : Thần Phẩm

Thuộc Tính : Tăng 500% chiến lực , có 30% tỉ lệ nhất định phá hủy mọi trang bị dưới Thần Phẩm , có 5% bỏ qua tất cả phòng ngự tấn công trực tiếp , có 0.01% nhất kích tất sát .

Bổ Sung : Không thể phá hủy , không thể rơi xuống , có thể tạm thời giao dịch .

Cả hai thanh thần khí , một chủ cận chiến đấu sĩ , một chủ tầm xa thả diều , dù trong thế giới của chúng cũng điều là cao cấp vũ khí , dùng để đối phó Linh Nguyên chắc cũng không khó khăn .

Đương nhiên đấy chỉ là hắn ảo tưởng , dù nắm hai thanh Thần Khí cùng một lúc , tăng cường tới 700% sức mạnh cùng thuộc tính đặc biệt , nhưng muốn thắng Linh Nguyên Nhị Trọng đó vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn .

Quả nhiên , khi thấy trong tay Lâm Thiên xuất hiện hai thanh kiếm tỏa ra uy áp kinh khủng đè ép mọi loại binh khí Lâm Vô Khuyết đã từng gặp , con mắt tham lam của hắn càng tỏa sáng , chỉ cần nhìn qua Lâm Vô Khuyết liền biết bọn chúng điều là cao phẩm binh khí , tuyệt đối không thua Tam Phẩm .

“Ha ha , đa tạ ngươi đã mang đến cho ta hai thanh cực phẩm binh khí , Lâm gia ta sau khi thống nhất Trang Trấn nhất định phải cúng cho ngươi một cây nhang .”

Lão đầu cười âm lãnh .

Lâm Thiên không nói nhiều , trong tay Phong Thần Kiếm khẽ chém xuống , một luồng kiếm khí nửa vòng tròn dùng tốc độ khó tin bắn đến Lâm Vô Khuyết .

“Mạnh quá .” Lâm Vô Khuyết ngay từ đầu còn có chút khinh thường , vận dụng linh lực ý định chống lại kiếm khí bán nguyệt , nhưng mà hắn sai lần .

Phong Thần Kiếm Khí một đường hoành không vô đối , cắt chém lớp phòng ngự hộ tráo của hắn như cắt giấy , chỉ cần bị cắt trúng , Linh Nguyên Nhất Trọng cũng tuyệt đối bị chẻ đôi .

“Chấn Thiên Kiếm , xuất ra .”

Cảm thấy nguy hiểm trong nháy mắt , Lâm gia lão tổ biết bao nhiêu năm chưa hề sợ hãi , lúc nãy đã biết sợ rồi . Lập tức , hắn nắm lấy một thanh kiếm chống đỡ .

“Đinh .”

Lâm Vô Khuyết thành công chống đỡ , thở dài ra , lúc này đã không còn khinh thường thành niên trước mặt , khuôn mặt vặn vẹo khó để nói ra : “Xem ra ngươi không chỉ có một chút bản sự , thực lực của ngươi cũng không kém , để ngươi thoát tất thành họa cho Lâm Gia , cho nên , ngươi vẫn nên mãi mãi ở đây đi .”

“Chấn Thiên Kiếm Khí .”

“Vui mừng đi tiểu bối , đây là Tam Phẩm Thần Binh đặc thù kiếm khí , một khi ta đã thúc dục nó , dù là Linh Nguyên Tam Trọng cũng đừng nghĩ thoát chết .”

Lão đầu một kiếm xuất ra , kinh thiên kiếm khí tựa như hồng hà vỡ đê , điên cuồng trút xuống kẻ địch . Kiếm khí này một khi xuất ra , trừ khi Nhị Phẩm trở lên , nếu không tất cả điều dễ dàng bị nó cắt chém làm đôi , bao gồm cả cơ thể người .

“Chết đi tiểu tử .” Lâm Vô Khuyết gầm thét .

“Phong Thần Kiếm đã dùng xong , vậy thì tới Vô Cực Kiếm .”

“Đinh .” Lâm Thiên mặc dù không thể dùng kiếm khí trong Vô Cực Kiếm , nhưng mà Vô Cực Kiếm là Thần Khí , nào phải một cái Tam Phẩm Binh Khí có thể chống lại nói gì là chặt đứt , nhưng mà thực lực hai bên trên lệch giữa quá xa , vừa va chạm ngay lúc ấy , một luồn sức mạnh vượt qua khả năng của hắn chống lại , tong hắn bay xa .

Lâm Thiên phun một ngụm máu , trong cơ thể linh lực tán loạn , may là hắn có Đế Thể cùng Đế Công , nếu không luồn vô hình kiếm ý kia cũng đủ lấy mạng hắn , tuy nhiên áp chế là một chuyện nhưng trừ khử lại là một chuyện khác .

Cảm nhận kiếm khí trong cơ thể tung hoành khó cản Lâm Thiên khó chịu nhìn lão đầu hung hăng đắc ý , trong lòng thề nhất định phải để hắn trả giá .

“Một cái Tôi Thể , lại bắt ta ra nhiều lá bài tẩy như vậy , còn bại lộ mình có Tam Phẩm Binh Khí , hai đại gia tộc kia nhất định sẽ hợp lại chống Lâm gia , mong là bảo vật của ngươi đủ để cho ta kinh hỉ , tiểu súc sinh .”

Lâm Vô Khuyết phải vận dụng gần như toàn bộ khả năng mới đánh bại Lâm Thiên , là một Linh Nguyên cảnh lại đối với một cái Tôi Thể còn không thể đánh chết , nói ra có bao nhiêu mất mặt .

Hắn dẫm nát đá hoa cương dưới chân , phóng lên cao muốn tóm lấy Lâm Thiên đang rơi giữa không trung , đem dằn vặt cho tan đi mối giận trong lòng , không ngờ lại phát hiện mình trúng kế .

“Phong Thần Kiếm Khí .”

Phong Thần Kiếm có lẽ là Thần Khí duy nhất trên đại lục thúc dục kiếm khí kỹ năng không hạn chế , có thể ngay từ đầu Lâm Vô Khuyết vẫn nghĩ đây là hàng xài một lần hay là phù chú … các loại hàng sai một lần , dù sao muốn sử dụng kiếm khí nhất định phải là Linh Nguyên trở lên , dù Tôi Thể mạnh đến đâu cũng vô dụng , vì chỉ có Linh Lực trong cơ thể Linh Nguyên mới có thể xuất ra ngoài đả thương kẻ khác .

Đương nhiên bởi vì suy nghĩ ấy , hắn chịu thiệt thòi .

Phong Thần Kiếm Khí chém sắt như chém bùn , dù Lâm Vô Khuyết linh lực phòng hộ cũng vô dụng , một kiếm này cắt trên ngực hắn để lại một vết thương vừa dài lại sâu , máu từ vết thương tung tóe nhiễm đỏ đại địa , đau đớn trong nhay mắt , khiến hắn mất đi cơ hội bắt lấy Lâm Thiên .

Lâm Thiân cũng dựa theo lực phản chấn của Phong Thần Kiếm Khí , bắn một hơi bay ra khỏi Lâm gia đại sảnh , một mực chạy trốn vào rừng rậm , đến đây , dù là Linh Nguyên cũng khó mà tìm thấy hắn , ai bảo Đế Công quá bá đạo , một chút khí tức cũng khó lọt thì làm sao có thể truy tung .

“Phụt .”

Lâm Vô Khuyết ôm vết thường ở lòng ngực , máu đả thấm đỏ cả người , nếu không phải thể chất của hắn mạnh hơn người thường , một kích kia có thể đã lây mạng của hắn . Hắn chưa bao giờ giận dữ như vậy , khuôn mặt vặng vẹo tới biến dạng , phẫn nộ rống giận chấn điếc tai đám tộc nhân Lâm gia : “Súc sinh bỉ ổi , sỉ nhục hôm nay , ta thề không rút gân lột gia ngươi ta không mang họ Lâm .”

Hắn không phải không muốn đuổi theo , nhưng hắn đi kẻ địch xâm nhập thì sau , như vậy cái được không bằng cái mất , không đáng . Hắn chưa bào giờ nghĩ quá , không , dù chết cũng không nghĩ ra , làm thế quái nào một cái Tôi Thể có thể thoát được bàn tay của hắn , nếu không phải tâm cảnh hắn còn tốt , không chừng đã phun ba lít máu đỏ .

“Khục khục .” Không biết có có phải vì máu của Linh Nguyên cảnh khí huyết thịnh vượng , Lâm Xung vết thương do Lãnh U U một kiếm đâm nhiễm phải máu của Lâm Vô Khuyết , bốc lên hàn khí dọa người .

“Lãnh U U , Lâm Thiên , cả hai các ngươi , đều phải chết .” Lâm Xung hai đôi mắt đỏ thẫm , sát khí kinh thiên từ trên người hắn phát tán , cả Lâm Vô Khuyết điều giật mình .

Sát khí thần bí ngay cả Linh Nguyên cũng khó mà ngưng luyện , không ngờ thiếu niên này chỉ mới Tôi Thể nhưng đã có thể làm được , đúng là một thiên tài ngàn năm có một .

“Mau , cứu hắn .” Lâm Vô Khuyết kinh hỉ , thậm chí quên mất vết thương mà phân phó cứu chữa cho Lâm Xung , thiếu niên này , có thể thành tựu cảnh giới hắn không thể nào đạt được , đưa Lâm gia qua khỏi nguy nan .

. . . . . . . . . . . . . . . ( Thật ra cái tiêu đề là Trốn Linh Nguyên mới đúng :)) Tôi Thể mà sống được là hên rồi , còn ở đó mà chiến , nội dung éo giống cái tên :)) . . . . . . .

(Quang trọng hơn là , Tác ta viết máy tính , không có thời gian chau chuốt chỉnh sửa như đám có mấy nhà , cho nên nhìn là rõ , hơn nữa thời gian làm việc cả ngày , muốn viết một chương trong 1,2 giờ là phải rất nhanh , cho nên nhiều chi tiết không kịp giải thích , diễn đạt chưa tới đã phải qua màn , thành thật xin lỗi các anh em đã ủng hộ ta thông qua đọc trang này .)