Chương 5: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Giá Trị Sinh Mệnh (Bản Dịch)

Đối với thi cử y học, 360 điểm đã tính là một số điểm cao, đủ đậu một ít trường y khoa cao cấp.

Nhưng đại học y khoa Kinh Đô được xem là trường y khoa top 1 của Hoa Hạ, năm trước nhận sinh viên điểm sàn là 380.

"Điều hòa?” Chu Vĩ nhíu mày, "Nhưng mấy trường đại học y khoa cao cấp đều rất ít nhận điều hòa sinh. Nếu như cậu muốn làm điều hòa sinh, cũng chỉ có thể đi học ở trường y khoa cấp 1."

Cuộc thi lần này và thi đại học khác nhau.

Trước khi thi nghiên cứu sinh cần phải viết báo cáo nguyện vọng với nhà trường, sau đó thi phân loại, cuối cùng người ưu tú được nhận vào.

Hơn nữa thi này chỉ có thể điền một nguyện vọng!

Mặc dù thi nghiên cứu sinh có hệ thống điều hòa sinh, nhưng phần lớn trường đại học y khoa đứng đầu đều nhận đủ sinh viên bản địa, rất ít nhất điều hòa sinh.

Vì vậy, yêu cầu này làm cho mỗi người đều phải nhận biết năng lực của mình một cách rõ ràng.

Lấy thành tích của Lục Thần, nếu như đi đến trường y khoa cấp 1, nhất định không có lợi lắm.

"Thi lại cũng có nguy hiểm." Lục Thần trầm giọng nói: “Hơn nữa, vẫn có không ít đại học y khoa có trình độ rất mạnh, chỉ là bởi vì thực lực tổng hợp không mạnh, cho nên xếp hạng các trường đại học hơi thấp so với những trường khác."

"Trái lại cũng đúng." Chu Vĩ gật đầu.

Bên trong trường đại học y khoa toàn Hoa Hạ, chỉ có Đại Học y khoa Bình Tân là thuộc 211.

Trừ trường này ra, không có trường đại học nào thuộc về 985 hoặc 211.

Trường đại học có thể được liệt vào 985, 211, trên cơ bản đều là đại học loại tổng hợp.

Giống như trường đại học y khoa Kinh Đô, hệ y khoa bên trong đại học tổng hợp.

"Vậy bây giờ chúng ta về trường?" Chu Vĩ nói.

"Không, chúng ta đi tìm một tiệm net, lên mạng." Lục Thần lắc đầu một cái.

"Lên mạng?” Chu Vĩ vừa mừng vừa sợ: "Trước kia để cho cậu đi cùng với tôi, không phải cậu vẫn luôn từ chối sao? Hiện tại thi xong rồi, chuẩn bị thả bay mình?"

Chu Vĩ được xem như là thanh niên nghiện nét, có thể nói là bạn quen của mạng internet, tinh thông các loại trò chơi trên mạng.

"Xin lỗi, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đi tra tài liệu." Lục Thần nhún vai một cái nói.

...

Rất nhanh hai người đã đi đến một tiệm nét gần với đại học Giang thành.

Tiệm nét Hưng Hân.

Vừa đi vào tiệm nét, cô em trước quầy nhìn thấy Chu Vĩ, ngọt ngào cười với cậu ta một tiếng.

"Anh Vĩ, anh lại đến rồi."

“Tiểu Lệ, chào buổi trưa nha." Chu Vĩ sáng mắt cười nói.

Bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong tiệm có lò sưởi, cô em trước quầy ăn mặc vô cùng mát mẻ.

Hơn nữa bộ dạng của cô ấy không tệ, rất nhiều đàn ông thô kệch đều nhìn về phía trước quầy.

Chu Vĩ lấy thẻ căn cước ra, sau đó quẹt một cái ở trước quầy.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống quản lý tiệm net lập tức vang lên.

"Đinh! Hội viên kim cương, hoan nghênh đến chơi."

Lục Thần liếc nhìn hệ thống hội viên đặt ở trước quầy.

Hội viên kim cương, giỏi lắm, cần nạp mấy ngàn đồng.

Xem ra thằng nhóc Chu Vĩ này, số lần tới tiệm nét Hưng Hân không ít!

Rất nhanh hai người đã tìm được hai chỗ trống gần đó, ngồi xuống.

"Lục Thần, không chơi liên minh với tôi à?" Chu Vĩ nhoàng người lên trước Lục Thần, cười nói: “Đang nói với cậu đó, chơi với tôi."

Lục Thần lắc đầu một cái: “Cậu chơi đi, tôi tra chút tài liệu."