Chương 11: Nguy hiểm!

Trường học tổ chức một chuyến thăm quan đến vườn bách thú. Lão đại Khương Nghiêm đã thám thính ngay có nhiều gái đẹp, nghĩ ra đủ trò mai mối Giang Hạo. Vốn dĩ muốn anh mau chóng hòa nhập, cũng là để anh sớm ngày sáng mắt, thoát khỏi vũng lầy của bạn gái cũ. Giang Hạo lại cũng không có gì làm, anh liền đồng ý đi cùng anh em.

Hóa ra, Dư Thi Vũ lại chính là người đứng ra tổ chức. Không biết cô có còn nhớ anh không, hay đã quên anh từ đời nào rồi.

Lúc này, xuất hiện một anh cao to đẹp trai, ăn mặc chải chuốt đứng ở cạnh cô, thi thoảng nói ra vài câu gì đó. Nhìn qua là cũng có thể nhận ra, dù hắn chẳng có điều gì đặc biệt, Dư Thi Vũ lại không hề ghét bỏ.

Vườn bách thú lớn nhất Bắc Kinh, chất lượng, số lượng, đa dạng về loài đều đứng nhất nhì trên toàn châu Á, xếp hạng thế giới cũng đứng rất cao.

Vào mùa này, khách du lịch tham quan rất ít, gần như lác đác có vài bóng người.

Cả đoàn chia tốp mấy chục người đi, nhốn nháo nói cười quả thực náo nhiệt. Các loài chim, khỉ đặc biệt sinh động, đối với Giang Hạo còn rất gần gũi.

Vì anh chính là “vua của muôn loài”, bên cạnh khả năng điều khiển chó mèo, anh còn có thể dạy khỉ lộn nhào, dạy trồng cây chuối và làm đủ trò. Lập tức thu hút đông đảo người xem, trong lòng anh thấy vô cùng vui vẻ.

Một lát sau, từ đâu xuất hiện vài em xinh tươi, ríu rít vây lấy xung quanh Giang Hạo: “Anh đẹp trai, anh bảo con khỉ đó quay lại đây đi!”

“Anh đẹp trai, anh bảo nó ra đây đi!”

Ngay Dư Thi Vũ cũng muốn như vậy, vì loài vật này ác cảm với người, làm quen với chúng đúng là rất khó. Ngoại trừ gấu trúc có cơ tuyệt chủng, những loài còn lại đều bị săn bắt vô cùng bừa bãi.

Các nam sinh viên cũng rất thích thú, nhưng vẫn có kẻ không ưa Giang Hạo, thấy anh nổi bật liền không thuận mắt. Mà anh đẹp trai cạnh Dư Thi Vũ, thật không may lại là kẻ như vậy.

Hắn ta có chút cao giọng lên tiếng, kể chuyện mình từng săn ở châu Phi, chiến đấu với bầy sói và sư tử, nhanh chóng thu hút rất nhiều người nghe. Giang Hạo tỏ ra thờ ơ lắc đầu, anh cũng không định lấy lòng ai cả.

Trong lúc di chuyển cùng với cả đoàn, có con chim nhỏ đậu lại người anh, ghé nơi bàn tay không chút sợ sệt.

Giang Hạo cho chim ăn ít đồ vặt, trong lòng cảm thấy có chút thú vị. Vào đông tiết trời cũng đã trở lạnh, chim nhỏ lại không di cư tránh rét, chống chọi như vậy thật không dễ dàng.

Một vài cô gái không thích săn bắn, cũng không hứng thú nghe chuyện tên kia. Thi thoảng họ lại ngước nhìn Giang Hạo, trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ anh.

“Giang Hạo, anh làm thế nào để chúng không sợ mình vậy?”

“Tôi vốn từ nhỏ đã thích động vật. Mỗi khi không có ai đó chơi cùng, tôi thường tìm đến các loài động vật. Có lẽ trong chúng tự cảm nhận được, rằng tôi không muốn làm hại đến chúng.” Giang Hạo không thể thành thật khai báo, là người anh có khí tức Thần Thú, nghe qua đã thấy đúng là bịa đặt.

“Cho em sờ nó một chút được không, chỉ một chút thôi!” Cô gái rụt rè chỉ vào chim nhỏ, chỉ sợ anh sẽ phớt lờ lời cô.

“Được chứ!” Giang Hạo chạm tay vào đầu chim nhỏ, nói rồi đặt nhẹ sang tay cô gái. Chú chim nằm ngoan trong lòng tay cô, trái tim cô cũng theo đó run rẩy.

Quả nhiên, chim nhỏ không có đập cánh bay đi, chỉ dùng cái mỏ cọ cọ tay cô, làm tâm tình cô đặc biệt vui vẻ.

Ở phía bên kia, kể đến đoạn gặp báo, hổ, sói, gấu, cái tên đẹp trai ngày càng cao giọng, trong đám đông lại hết sức nổi bật.

“Mùa hè năm nay, tôi cùng ông chú đã đi đến vùng thảo nguyên Bắc Hải, không may lại gặp trúng bầy sói. Lúc ấy chỉ có hai người chúng tôi, chiếc xe chỉ cách lều vài chục mét. Chỉ sợ chưa kịp chạy lại tới xe, sói đã vồ tới tan xác lâu rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tôi mới cầm lấy cây súng săn, bảo chú mau chóng chạy lên xe trước. Lúc tôi đứng sau cầm súng yểm hộ, bầy sói chậm rãi tiến lại gần, cả bàn tay tôi đều đầy mồ hôi, chỉ chực đến lúc là bóp cò súng. Nhưng khi nguy hiểm đã chóng qua đi, tôi lại thấy hoàn toàn bình tĩnh.”

“Anh đúng là dũng cảm thật đấy!”

“Được rồi, chẳng qua là tôi có nhiều kinh nghiệm, năm nào cũng dành vài ngày săn thú, đi một ngày đàng học một sàng khôn, gặp qua nhiều rồi không còn sợ nữa.” Hắn nở nụ cười vô cùng tự mãn.

“Câu chuyện kia tiếp theo thế nào?” Một bạn nữ tò mò lên tiếng.

“Lúc lên được xe thì cũng đơn giản. Tôi cùng ông chú mỗi người một khẩu, dùng súng bắn chết hơn chục con sói, vài con sợ hãi nên đã bỏ chạy. Đối với chuyến đi mạo hiểm lần đấy, tôi có lưu lại vài tấm da sói, lấy ra trải thảm trên sàn nhà.” Nói rồi làm ra điệu bộ khinh thường.

“Quả là lợi hại! Chúng tôi cũng từng gặp phải ba con, khiến cho cả thôn gà bay chó chạy, đúng là náo loạn, sợ hãi vô cùng!” Lần này lại là nam sinh lên tiếng.

Đối với những bạn nam sinh viên này, từ lâu đã muốn trở thành đàn em, được anh chị đại chống lưng trong trường, liền nhân lúc này hết lời tâng bốc.

Đột nhiên, tứ phía truyền đến tiếng gầm mãnh thú. Giang Hạo hơi khẽ nhăn nhó mặt mày, đánh hơi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Hình như có chuyện gì đó không ổn, anh liền lập tức khuyên can mọi người: “Phía trước nguy hiểm, mau rời khỏi đây.”

“Người anh em, sao anh lại nhát gan đến vậy? Hổ nhốt chuồng thì cũng chỉ như mèo thôi.” Một giọng cười nhạo chế giễu cất lên.

Ngay những cô gái cũng nhìn Giang Hạo. Anh chàng cao lớn đẹp trai như vậy, hóa ra chỉ là một tên nhát cáy. Các cô trong lòng không khỏi thất vọng.

“Đúng vậy, so với đám chim khỉ nhỏ bé, sói hổ lại đáng sợ hơn nhiều. Đối với kẻ chưa trải sự đời, chút sợ hãi này có thể hiểu được.” Tên đẹp trai kia không chút nể nang, chừa lại cho anh tí mặt mũi nào.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Giang Hạo, anh cũng đừng nên lo quá, ở đây an ninh rất tốt.” Dư Thi Vũ đứng ra giải thích.

Loại đàn ông hèn nhát như vậy, các cô gái lập tức tránh xa.

Giang Hạo đưa tay gãi sống mũi, tâm tình anh đang rất khó chịu. Bọn họ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Anh cũng chẳng buồn lên tiếng can ngăn, cứ hùa theo họ tiến về phía trước.

Trong khi cả đoàn tiếp tục cất bước, cô gái khi nãy tay ôm chim nhỏ, chạy lại về phía Giang Hạo lên tiếng: “Giang Hạo, những gì anh nói là thật đúng không?”

“Là giả.”

“Em cảm thấy là anh nói thật.” Cô gái vẫn quả quyết nói vậy.

Giang Hạo lần này cũng không lên tiếng, nhưng tên đẹp trai lại quay đầu nói: “Người đẹp, tôi đã từng nhiều lần săn thú, đối với chuyện này đặc biệt nhạy cảm. Chắc chắn không có chuyện gì đâu. Có tôi ở đây rồi, người đẹp như cô còn sợ gì chứ?”

Mọi người càng thêm cảm phục hắn, cũng không thèm để tâm Giang Hạo.

“Tôi tin anh.” Cô gái khe khẽ xoa đầu chim nhỏ, nhẹ nhàng vươn tay để nó bay đi.

“Tôi cũng sẽ không làm em thất vọng.” Giang Hạo mỉm cười, dù cho anh biết cô chỉ an ủi. Nhưng cô tin anh, vậy là đủ rồi. Vậy ra cũng là một cô gái tốt.

Mùi máu mỗi lúc càng thêm nồng nặc, không khí bất chợt trở nên nặng nề, tiếng gầm mãnh thú rầm rộ dội tới. Bọn họ bắt đầu tin lời của Giang Hạo, chỉ là đáng tiếc đã muộn mất rồi.

Tại lối rẽ ở ngay phía trước, mười mấy thanh niên cả nam lẫn nữ, hoảng loạn chạy ngược về phía bọn họ.

Một người chạy rớt lại sau cùng, mặt kinh hoàng thét lên hai tiếng: “Cứu mạng!” Lập tức, một bóng đen đã lao vút tới, vồ lấy người này rồi cắn phập vào cổ.