Chương 4: Tình Án
Trước mắt là một Tề Tiểu Ngạn thân mặc cảnh phục, Tề Tiểu Ngạn của thời cao trung đã được rất nhiều nam sinh để mắt đến, lúc này vẻ đẹp của cô càng thêm phần mặn mà,ngay từ ánh mắt đầu tiên Trần Văn đã bị vẻ đẹp ấy làm cho ngây người.
“Đại mỹ nhân bây giờ là hoa khôi của Cục Cảnh sát Thành phố rồi nhỉ.”
Vốn có chút bất mãn, sau khi nghe những lời này, Tề Tiểu Ngạn khẽ cười một tiếng, cho dù là làm ngành nghề gì, phụ nữ vẫn là phụ nữ, ai mà không thích được người khác khen đẹp cơ chứ. Nhất là ở Đồn Cảnh sát, nơi mà toàn một đám đàn ông cộc cằn thô lỗ, Tề Tiểu Ngạn kể từ lúc bắt đầu làm việc đến giờ rất ít khi được nghe những lời khen như vậy, chút bất mãn ban đầu cũng bỗng nhiên như khói bay theo gió.
“Tìm tôi có việc gì không? Họ hàng thân thích có ai phạm tội à? Bàn Tử sao không đến?”
“Hắn có việc đột xuất,” Trần Văn cười lớn một tiếng, dù sao cũng không thể nói Bàn Tử đang giúp mình có không gian hai người với Tề Tiểu Ngạn được, “làm việc ở Cục Cảnh sát Thành phố chắc tốt lắm nhỉ?”
…
Nhân tiện hỏi thăm một vài vấn đề thường nhật, Trần Văn quay trở lại chính sự: “Là như thế này, dạo gần đây tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết, cần phải viết tình tiết cho một vụ án khá hóc búa phức tạp, Hoa Khôi Đại tiểu thư có thể cho tôi chút gợi ý không?”
Từ lúc học cao trung Trần Văn đã tập tành viết tiểu thuyết, đây là điều mà trong lớp không ít người biết, vì vậy nói vậy cũng không sợ bị nghi ngờ.
“Thành nhà văn rồi?” Tề Tiểu Ngạn biểu hiện vẻ thích thú, Trần Văn xét về diện mạo cũng được gọi là tạm ổn, thời cao trung cũng để lại ấn tượng khá tốt với Tề Tiểu Ngạn, bây giờ nghe nói Trần Văn đã thành nhà văn, Tề Tiểu Ngạn lại có thêm chút thiện cảm với Trần Văn, “Khi nào tiểu thuyết xuất bản nhớ đưa cho tôi một quyển nhé!”
“Nhất định rồi, nhất định rồi!”, Trần Văn cười trong đau khổ, nếu như thật sự là nhà văn thì bây giờ đã không phải sống túng thiếu như vậy rồi, cứ nghĩ đến vấn đề tiền nong là lại thấy có lỗi với Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh đã lên trung học rồi, thế nhưng lại không thể đưa cô ra ngoài chơi, thật không xứng mặt làm anh.
Tề Tiểu Ngạn đầu hơi nghiêng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu có biết vụ án Đặc Đại Hung Thủ số 125 không?”
Trần Văn mắt sáng rực lên, thứ bản thân muốn chính là thứ này rồi, thực ra đoán cũng có thể đoán ra được, thứ Tề Tiểu Ngạn có thể nói chính là vụ án này rồi, Thành phố Cầm Đảo suốt một năm trời không có vụ nào lớn, càng không cần nhắc đến việc không bắt được hung thủ của thảm án diệt môn này.
“Tôi chỉ biết sơ sơ thôi, chính là những gì trên báo có viết.”
“Ừm… Thực ra ngoài những gì tin tức đã báo ra thì theo lý mà nói tôi không thể tiết lộ cho cậu được, có điều…”, Tề Tiểu Ngạn có chút ngập ngừng, “thôi vậy, đành nói với cậu vậy, cũng không có gì to tát, có điều cậu tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
“Nhất định nhất định.” Trần Văn gật đầu lia lịa.
…
“Thời gian báo án là vào ngày 6 tháng 12 năm ngoái, người báo án là giáo viên của con gái Mãn Quốc Kiến, bởi vì thấy học sinh không đến lớp, gọi điện cho gia đình cũng không ai nhấc máy, vị giáo viên đó cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, nên đã gọi điện báo cảnh sát.”
“Vốn dĩ không hề nghĩ sẽ xảy ra việc lớn như vậy, sở cảnh sát lúc đó cũng chỉ phái đi một viên cảnh sát, đợi đến lúc phá cửa đi vào mới biết vụ án lớn như vậy, người trực tiếp tiếp nhận vụ án từ tuyến trên, cũng chính là chúng tôi.”
“Bên pháp y sau khi khám nghiệm xác định thời gian tử vong vào khoảng 9 đến 11 gờ tối ngày 5 tháng 12, sau đó tiếp tục xác nhận thời điểm chính xác là vào lúc sau 10 giờ 15 phút.”
“Làm thế nào xác nhận được?”
“Bởi vì sau đó lúc chúng tôi điều tra những liên hệ có liên can đến vụ án, một người đồng nghiệp của nữ nạn nhân nói vào lúc 10 giờ 15 phút nữ nạn nhân có gọi điện cho anh ta, muốn nhờ anh ta xin nghỉ phép hộ, nói rằng ngày mai cô ta không đi làm, sau đó sau điều tra xác nhận đích thực có cuộc điện thoại như vậy, thời gian gọi điện thoại rất ngắn, thế nhưng anh ta một mực chắc chắn đó là giọng của nữ nạn nhân, vì dù gì cũng đã cùng nhau làm việc nhiều năm như thế.”
“Anh ta tên gì?” Trần Văn nghĩ, chắc không phải là cái tên Nhậm Tây kia đấy chứ, nếu như là hắn ta thật thì rất có thể là Nhậm Tây sau khi sát hại nạn nhân đã dùng điện thoại của cô ta gọi cho số của chính mình nhằm làm giả thời gian gây án.
“Tên là Vương Hiểu, sau đó điều tra cũng không thấy có thêm điểm nào đáng ngờ.”
Trần Văn khẽ gật đầu, anh đã đoán sai rồi.
“Theo kết quả điều tra bên Pháp Y, hiện trường có dấu hiệu đã bị xóa dấu vết, không còn lưu lại một dấu vân tay nào của người ngoài, trên móng tay của ba nạn nhân cũng không có bất kỳ tế bào da nào, không thể kiểm tra ADN của hung thủ, có nghĩa là trước đó cả ba nạn nhân đều không xảy ra xung đột nào với hung thủ, đây là một điểm khá kỳ lạ.”
“Triệu Đội vì thế mà hoài nghi có lẽ là hung thủ đã hạ độc trước rồi mới ra tay, nếu không sẽ rất khó để không xảy ra tranh chấp với hung thủ, thế nhưng móng tay của ba nạn nhân ngoại trừ móng tay của nữ nạn nhân ra thì cũng không ai dấu hiệu bị rửa sạch hay cắt bỏ đi dấu vết cả.”
“Nhưng kết quả kiểm nghiệm lại cho thấy không hề có dấu hiệu bị hạ độc đây cũng là điểm khó đầu tiên của vụ án, Triệu Đội suy đoán rằng người làm được điều này là một người đàn ông tầm tuổi khỏe mạnh cường tráng, có khả năng chiến đấu rất mạnh thì may ra miễn cưỡng làm được.”
Không đúng… Trần Văn nghe đến đây cảm thấy có chút vấn đề, trước đây Mãn Quốc Kiến nói rằng đã từng đánh Nhậm Tây đến mức hắn phải nhập viện, tên Nhậm Tây đó tuyệt đối không thể nào là người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
“Nghe nói đây là một vụ án giết người do có gian tình phải không?” Trần Văn nghĩ bụng phần dưới của nữ nạn nhân cũng phải lưu lại dấu vết của hung thủ chứ nhỉ.
Tề Tiểu Ngạn lộ rõ vẻ sợ hãi khi nhớ lại: “Vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng rất có khả năng là như vậy.”
“?”
“Vì toàn bộ phần dưới của hai nữ nạn nhân đều bị cắt bỏ hoàn toàn rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy, ừm…có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa.”
“Súc sinh!”
Tề Tiểu Ngạn gật đầu: “ Triệu Đội đoán rằng nữ nạn nhân trước đó đã bị cưỡng hiếp, hung thủ nhờ làm vậy mà không để tinh dịch của mình bị cảnh sát phát hiện. Kĩ thuật cắt bỏ rất chuyên nghiệp, Triệu Đội suy đoán rằng nghề nghiệp của tên sát nhân rất có thể là bác sĩ hoặc đại loại vậy.”
“Bác sĩ có khả năng chiến đấu cao ư?” Trần Văn nghĩ, hung thủ trong dự đoán với hung thủ thật sự cách xa nhau cả một vạn tám nghìn dặm.
“Chỉ là suy đoán, mang tính chất minh họa mà thôi.”
Trần Văn gật đầu.
“Chúng tôi bắt tay điều tra từ những người có liên quan đến nữ nạn nhân bị cưỡng hiếp, trọng điểm điều tra nhằm vào những người có khả năng chiến đấu cao hoặc những người có kiến thức về y học, nhưng chỉ có ba mục tiêu như vậy, hơn nữa rất nhanh đều bị loại trừ hiềm nghi.”
Trần Văn không hỏi ba người đó là ai, hiển nhiên không thể là Nhậm Tây, ba người đó căn bản không liên quan đến vụ này.
“Sau đó chúng tôi lại điều tra những mối quan hệ xung quanh nam nạn nhân, cũng không có phát hiện gì.” Tề Tiểu Ngạn bĩu môi, “Thực ra cậu cũng biết đấy, vụ án đến đây cũng coi như đi vào ngõ cụt rồi.”
“Hiện thực vụ án không hề sâu xa phức tạp như trong tiểu thuyết, đa số đều nhờ vào vân tay, ADN và xem xét camera giám sát đồng thời điều tra những quan hệ xung quanh nạn nhân, lần này cả vân tay và ADN đều bị xóa dấu vết rồi, khu vực nạn nhân sống cũng không có camera an ninh, chỉ có thể xem xét điều tra từ những mối quan hệ xung quanh nạn nhân mà thôi.”
Trần Văn khẽ gật đầu, anh biết có rất nhiều tội phạm đã có sự chuẩn bị trước thì thật sự sẽ không thể nào bắt được kẻ tình nghi, chỉ có điều hung thủ có khả năng đạt đến trình độ như thế thì sẽ không đi phạm tội, tuyệt đại đa số những tên tội phạm đều là những kẻ học thức kém thiếu hiểu biết, hơn nữa đại đa số những kẻ phạm tội đều là do nhất thời bị kích động, rất khó để không bị lưu lại chứng cứ gây án.
“Sau đó Triệu Đội thông qua suy đoán rằng nữ nạn nhân tuổi vị thành niên rất có thể cũng đã bị cưỡng hiếp, hung thủ nhất định là một kẻ biến thái, cậu cũng biết đấy,” Tề Tiểu Ngạn lộ rõ vẻ mặt không nhẫn tâm, “cô bé đó mới học cấp hai thôi mà.”
Nghe lời này của Tề Tiểu Ngạn, Trần Văn gần như không còn có thể khống chế bản thân mình nữa, súc sinh! Đm tên cầm thú! Cứ nhắc đến con gái học cấp hai của Mãn Quốc Kiến là anh lại nghĩ đến Tiểu Ảnh, nếu như Tiểu Ảnh mà bị như vậy…Trần Văn nhất định sẽ băm tên hung thủ ra làm trăm mảnh!
“Chúng tôi sau khi điều tra về những mối quan hệ xung quanh nạn nhân quả thực đã phát hiện ra một người có khuynh hướng như vậy, tên hắn là Nhậm Tây.”
“Nhậm Tây?” Trần Văn lặng người đi.
“Nhưng cũng rất nhanh loại trừ người này ra khỏi diện tình nghi, bởi vì vào khoảng 10 giờ 15 phút ngày 5 tháng 12, camera ở khu vực anh ta sống ghi lại được hình ảnh anh ta trở về nhà, sau đó anh ta vẫn luôn ở trên mạng chơi game, chúng tôi sau khi điều tra dữ liệu mạng, đã thu được chứng thực.”
Vấn đề chính là phát sinh từ đấy! Thời gian gây án nhất định có vấn đề!
Thế nhưng…hắn ta làm sao mà làm được vậy?