Chương 2: Công lí đến muộn.
Trần Văn thần sắc nghiêm trọng gật đầu, ánh mắt nhìn về người đàn ông trung niên trước mặt mang một chút đồng tình.
“Vậy cậu nhất định biết tô muốn gì!” Người đàn ông trung niên thở hổn hển nói to, “Tôi biết quy tắc của Hoạt Nhân Điện(1), tôi muốn hung thủ bị trừng phạt thích đáng. Tôi nguyện đánh đổi toàn bộ tuổi thọ của tôi.”
Trong lòng Trần Văn còn đang nghĩ chính mình cho đến hiện tại vẫn chưa biết quy tắc của Điện Hoạt Nhân là gì… Còn về yêu cầu của người đàn ông trung niên anh trái lại không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ có điều tuổi thọ là sao? Mãn Quốc Kiến rõ ràng đã chết được một năm rồi mà.
“Cậu cũng biết tôi bị chết oan, tôi vốn dĩ vẫn còn sống được thêm 20 năm nữa, tôi nguyện dùng 20 năm này để đổi! Mà chuyện này đối với cậu lại vô cùng đơn giản! Thậm chí chỉ cần một câu nói của cậu mà thôi!”
Hóa ra là như vậy. Trần Văn sau đó cũng đã hiểu ra.
Nhân gian có lưu truyền một thần thoại nói rằng, trên sổ sinh tử ghi chép tất cả tuổi thọ của mỗi người trong trời đất, nhưng điều này không có nghĩa là người đó nhất định có thể sống tới số tuổi ghi chép, bởi vì trên thế giới này có rất nhiều điều bất ngờ, con người phần lớn căn bản không thể sống tới tuổi thọ được ghi chép trên sổ sinh tử, mà những người chưa sống tới tuổi đó đã chết thì đều trở thành một trong những người chết oan.
Nghe nói những người này vì chưa sống đến tuổi thọ ghi chép thì đã chết nên không thể tiến vào âm phủ chỉ có thể bay vất vưởng ở ngoài Quỷ Môn Quan, đến một thời gian nhất định mới có thể đặt chân vào trong Quỷ môn quan, còn trước đoạn thời gian này chỉ có thể ở trong trạng thái lơ lửng của cô hồn dã quỷ .
Đây coi như là một chút phúc lợi dành cho những người chết oan, bởi vì sau khi bước vào Quỷ môn quan thì không thể nhìn thấy hình ảnh của dương gian được nữa, tất cả những gì bạn yêu thương, lưu luyến, hoài niệm, hết thảy đều khổng thể nhìn thấy được nữa, mà lúc tuổi thọ chưa tận bạn có thể dựa vào trạng thái lơ lửng của linh hồn, nhìn thấy những vùng đất mà họ từng yêu quý.
Lúc đó trong mắt Mãn Quốc Kiến toàn bộ đều là mong đợi, thậm chí còn mang theo một chút khẩn cầu: “Tôi biết phía bên cánh sát đến nay vẫn chưa tìm được thủ phạm.”
“Không sai.” Trần văn gật đầu.
Trước mắt độ nổi tiếng của Mãn Quốc Kiến tại thành phố Cầm Đảo không thấp, nguyên nhân rất đơn giản: tối ngày mùng 5 tháng 12 năm ngoái, một nhà ba người của Mãn Quốc Kiến bị người khác giết hại một cách tàn nhẫn, vợ và con gái của ông ống ấy đều bị người hãm hiếp, theo nguồn tin vỉa hè nói, căn cứ theo giám định của bên pháp y, Mãn Quốc Kiến chết vào thời điểm sau khi vợ và con gái ông ấy bị hãm hiếp, cũng có nghĩa là, trước mắt người đàn ông này tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của ông bị người ta hãm hiếp sau đó giết chết, chính mình cũng sắp mất đi sinh mệnh.
Vụ án cực kì bi thảm và xấu xa này trong một khoảng thời gian ngắn liền nhận được sự chú trọng đặc biệt của công an thành phố, ngày thứ hai tổ chuyên môn được thành lập, vụ án này được mệnh danh là 125 thủ phạm lớn, nhưng mà phía cảnh sát sau 1 năm cho đến hiện tại vẫn chưa phá được án, thủ phạm là ai đến nay vẫn không biết!
“Tôi biết Điện Hoạt Nhân rất ít khi chấp nhận lấy tuổi thọ làm tiền giao dịch, nhưng tôi ngoại trừ tuổi thọ ra thật sự là không còn bất cứ thứ gì nữa, cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu!” Mắt thấy Trần Văn trầm mặc Mãn Quốc Kiến tưởng rằng hắn không muốn tiến hành giao dịch này.
Người đàn ông trung niên thô kệch râu ria lởm chởm trước mặt này đột nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, ông ta “huỵch” một tiếng quỳ xuống đất, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng nói: “Cầu xin cậu, cầu xin cậu!”
Nghe thấy tiếng vang “cộp cộp” khiến cho da đầu của Trần Văn giật giật, người đàn ông trung niên này thế mà lại liều mạng dập đầu xuống!
“Mau đứng dậy! Tôi tiếp nhận giao dịch!” Trần Văn vội vàng đến đỡ, đừng nói là lấy 20 năm tuổi thọ làm giao dịch, kể cả không có bất cứ cái gì Trần văn cũng chắc canh sẽ giúp ông tôi! Cái thứ xấu xa không có tính người như vậy làm sao có thể cho phép tên tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được? Loại người cặn bã như vậy nên bằm vằm hắn ta rồi vứt cho chó ăn!
Mãn Quốc Kiến ngớ ra một lúc, sau đó lại càng dùng lực dập đầu!
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn anh!....” Tiếng vang “cộp cộp” như cũ chư dừng, nghe thấy Trần Văn đáp ứng tiến hành giao dịch Mãn Quốc Kiến nước mắt lưng trong khóc không thành tiếng, ông ta không ngừng nói câu cảm ơn vừa dùng lực dập đầu xuống, bất luận Trần Văn có kéo ông thế nào cũng không đứng dậy.
“Cảm ơn! Cảm ơn…. Cảm ơn….”Người đàn ông trung niên cứng rắn này có thể cả đời này cũng rất ít khi từng khóc như vậy, ông ấy luôn miệng lẩm bẩm nói cảm ơn, trên trán từ sớm đã sứt đến máu thịt mơ hồ.
Trong đầu của Trần Văn lúc đó xuất hiện thông tin mô phỏng theo thông tin những giao dịch đã xử lí trước đó của cửa hàng: công lý đến muộn.
“Yêu cầu: trừng phạt hung thủ một cách thích đáng.
Phần thưởng: chưa biết.
Tiền giao dịch: 20 năm tuổi thọ.”
Nội dung miêu tả vô cùng đơn giản, nội dung tiêu đề này thế mà khiến Trần Văn có chút cảm khái…Công lí đến muộn … muộn đằng đẵng một năm.
Một lúc thời gian này Mãn Kiến Quốc cũng dần dần bình tĩnh lại, trong mắt ông ấy là mối thù khắc cốt ghi tâm: “ Tên cặn bã đó tên là Nhậm Tây, không đến 30, làm việc chung với vợ của tôi, lúc trước đã từng quấy rối vợ của tôi, lúc đó còn bị tôi đánh cho một trận phải vào viện, nhà hắn ở đâu tôi cũng không rõ lắm… Lúc đó..”
“Quá trình cụ thể… Tôi không muốn hồi tưởng lại nữa…” vừa nói Mãn Quốc Kiến vừa che lại đôi mắt, có thể nhìn ra đối với sự việc năm đó ông ấy có bao nhiêu đau khổ, “có tên của thủ phạm là đủ rồi, chỉ cần anh nói với cảnh sát họ nhất định có thể tìm thấy bằng chứng.”
Vốn dĩ tưởng rằng đây là một việc rất đơn giản nhưng nghe lời nói của mãn Quốc Kiến một hồi Trần Văn lại cảm thấy có chút kì lạ, theo như những gì ông ấy miêu tả, cái tên Nhậm Tây này chắc phải là đối tượng điều tra trọng điểm, vậy sao có thể đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật cơ chứ?
Đói với hung thủ của vụ án, trình tự điều tra bên cảnh sát chắc chắn sẽ bắt tay từ các mối quan hệ của nạn nhân, đặc biệt là loại hãm hiếp rồi giết này, cái tên Nhậm Tây không hề nghi ngờ là mục tiêu trọng điểm nhất của cảnh sát. Vụ án cưỡng hiếp rồi giết trong cơ thể người bị hại thường lưu lại tinh dịch, đến lúc đó đối chiếu DNA là chứng cớ vô cùng xác thực.
Lẽ nào Nhậm Tây sau lưng có hậu thuẫn lớn? Nhưng thế sao có thể làm việc tại một công ty nhỏ chứ, điều này cơ bản có thể loại bỏ. Phải biết rằng vụ án này sau đó trên tỉnh đã chỉ đạo xuống thành lập tổ chuyên án, bối cảnh của tên Nhậm Tây này có thể lớn đến độ tổ chuyên án của tỉnh cũng bao che cho? Điều này tuyệt đối không thể.
Nghi hoặc trong lòng càng lớn Trần Văn quyết định lát nữa quay về dương gian đầu tiên sẽ đi tìm một người bạn học cũ đang làm cảnh sát nghe ngóng một chút xem tình hình cơ bản của vụ án này, bản thân không thể lỗ mãng cứ thế chạy đến đồn cảnh sát nói cái tên Nhậm Tây đó là hung thủ giết người của vụ án 125 thủ phạm lớn được?
Đầu tiên không nói đến việc cảnh sát sẽ không tin mình, mà hành động bất thường này của bản thân sẽ dẫn đến rất nhiều sự nghi ngờ, đặc biệt là đến lúc cuối cùng cảnh sát tra ra Nhậm Tây thật sự là hung thủ rồi thì bản thân nên giải thích thế nào về việc tại sao mình lại biết? Trần Văn lại không thể nói chính mình tại âm phủ có một cửa hàng giao dịch với người chết được, chẳng lẽ lại nói là Mãn Quốc Kiến báo mộng? Ai tin chứ!
Đến lúc đó hung thủ bị bắt rồi, bản thân cũng rước lấy một đống phiền phức, rất có khả năng bị các ngành liên quan nhìn chằm chằm, sự tình liên quan đến cửa hàng này tuyệt đối không thể để bất cứ người nào biết, nếu không chính bản thân mình cũng sẽ bị cắt mỏng ra để nghiên cứu mất.
“Nội trong bảy ngày tôi nhất định sẽ hoàn thành giao dịch.”
“Bảy ngày? cậu chỉ cần nói với cảnh sát thôi mà…”
“Sự việc có thể không đơn giản như vậy.” Trần Văn cũng muốn hoàn thành sớm giao dịch này, nhưng mà sự an toàn của chính bản thân cũng quan trọng không kém, anh không muốn bản thân vì vụ án này mà bị cảnh sát theo dõi, đây chỉ là giao dịch đầu tiên của anh, sau này những sự việc tương tự có thể sẽ không ít.
“Vậy được…Vẫn là nên cảm ơn cậu.” Mãn Quốc Kiến vẫn rất lịch sự, mười phần cảm kích như cũ.
Vừa nói Mãn Quốc Kiến vừa đẩy cửa bước ra khỏi cửa hàng, Trần Văn ngồi trên ghế suy nghĩ chốc lát kế hoạch hành động tiếp theo, cảnh sát không bắt được người không tìm được chứng cứ rất có khả năng là do nhiều loại nguyên nhân tạo thành, nhưng bản thân anh nếu đã biết hung thủ là ai, lần theo đầu mối này mà vẫn không tìm thấy chứng cứ gây án sao? Không thể nào.
(Truyện không phải là truyện trinh thám, chỉ có điều có vài nhiệm vụ chắc canh là thuộc thể loại trinh thám, dĩ nhiên sẽ vẫn có nhiều loại nhiệm vụ khác, kính xin mong chờ, cầu được tiếp nhận, cuốn sách này muốn đước viết tiếp, xin hãy ủng hộ. Nhiệm vụ đầu tiên tiết tấu hơi chậm, ai không thích có thể trực tiếp xem từ chương 16. )