Chương 2: Bảng điều khiển kỳ lạ

"Trước khi thảm họa kết thúc, chúng tôi rất khó có thể gửi người cứu anh, vì vậy anh có thể phải sống trên hòn đảo này một thời gian."

"Hành lý ký gửi của máy bay nằm ở phần dưới của khoang hàng hóa, có thể có một ít vật tư trong đó."

"Anh nên mau thu thập các tài nguyên sinh tồn..."

Đừng làm thế!

Ý của người kia là: hắn phải làm người sống sót tích cực, ăn con sâu để sống sót được ba ngày, tìm kiếm nơi có người sinh sống; hay là muốn làm kẻ từ bỏ cuộc sống, ba ngày đói chín bữa?

Dù sao cũng phải chọn một!

Hắn sẽ sống sót trên hòn đảo hoang!

Trương Minh im lặng vài phút.

Hắn thực sự muốn hét lên: Xin hãy giúp tôi về nhà!

Nhưng phía bên kia chỉ biết xin lỗi liên tục, việc này không phải do một nhân viên điều hành có thể quyết định được.

"Trên toàn thế giới có rất nhiều máy bay và tàu thuyền mất liên lạc, anh là người duy nhất chúng tôi liên lạc được. Nếu có thể cứu anh, chúng tôi sẽ làm ngay, nhưng rất hiển nhiên..."

"Anh nghĩ rằng tôi may mắn sao? Được rồi, được rồi."

Trương Minh cảm thấy phẫn nộ, nhưng cũng bất lực.

Giận dữ không giải quyết được vấn đề, chỉ làm chậm thời gian hành động.

Hắn im lặng, đi về phía khoang máy bay.

"Nếu tôi sống sót trở về, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cho tôi bao nhiêu tiền?"

Phía bên kia ngạc nhiên một chút, giải thích: "Hiện nay, công ty bảo hiểm đối với bảo hiểm tai nạn hàng không trong nước có thể bồi thường tối đa 3 triệu nhân dân tệ, hãng hàng không đối với các nạn nhân của vụ tai nạn máy bay có thể bồi thường tối đa 400.000 nhân dân tệ. Vì anh vẫn còn sống, có thể nhận được khoảng một hay hai triệu."

"Chúng tôi sẽ sớm bồi thường cho người thân của anh..."

Vậy là người sống lại nhận ít hơn người chết...

Trương Minh kiên trì chui vào trong khoang máy bay, trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tìm kiếm người sống sót.

Hắn mong rằng còn có người sống.

Nhưng không tìm được ai sống, chỉ tìm được một thùng nước khoáng "Y Vân" không ai mua, và vài chai nước giải khát dính đầy máu.

Vẻ mặt Trương Minh tuyệt vọng, khóc không ra nước mắt: "Một thùng nước khoáng từ địa ngục."

"Năm chai Coca-Cola, Sprite và nước cam từ Hoàng Tuyền, cùng với một số bánh mì, bánh quy và đồ ăn nhẹ khác."

Không có nhiều thức ăn vì hành khách đã dùng bữa trên máy bay. Các hãng hàng không keo kiệt không chịu mang thêm thực phẩm để tiết kiệm chi phí.

Hắn lại đi tới khoang hàng hóa của máy bay.

Nơi này bị xé toạc một lỗ lớn, các kiện hàng ký gửi lớn nhỏ văng khắp nơi.

Trương Minh mở tung mấy vali du lịch, không quan tâm bên trong có gì, mang chúng lên nơi địa thế cao.

Hắn nhớ lại các bộ phim tài liệu về cuộc sống hoang dã, có người sống sót 60 ngày trên đảo hoang, nhưng hắn không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rằng người đó cuối cùng đã ăn được một con cừu nướng béo. Không biết đó có phải là cừu thật hay không.

Còn Bối gia thì có thể chọn bơi qua đại dương...

Hắn đi qua lại mấy chục lần, mất hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chuyển hết hàng hóa trong khoang ra ngoài.

Trương Minh kiệt sức trở lại gần điện đàm, hắn cảm thấy tay chân tê liệt, quần áo ướt sũng mồ hôi.

Lúc này mới phát hiện ra đùi và lưng của mình đau dị thường.

Có lẽ là do thể lực suy kiệt quá mức, tinh thần cả người cũng sa sút, mông, đùi, bắp chân, ngực từng khối cơ bắp đều nhức nhối.

Mặt trời đã lặn, sóng biển dâng lên từng đợt, cuốn trôi những tấm kim loại cuối cùng, bị thủy triều nuốt chửng.

Trương Minh nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có thể tháo dỡ điện đàm này được không? Nếu để nó ở đây thì sẽ bị thủy triều nuốt chửng."

"Điện đàm vào nước sẽ hỏng, khi đó tôi sẽ không liên lạc được với các anh..."

Nhân viên bên kia thở dài: "Nếu không có công cụ thích hợp, anh sẽ khó tháo dỡ được điện đàm này."

"Hơn nữa, điện đàm cần có điện mới hoạt động được, pin hiện tại cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn."

"Trương Minh tiên sinh, Trái Đất của chúng ta đang xảy ra biến động khủng khiếp, hiện tại cả thế giới đều rất hỗn loạn, có rất nhiều người thiệt mạng."

"Tôi vừa mới nghe được tin rằng Hawaii đã bị sóng thần tấn công."

"Anh hãy tăng âm lượng lên cao nhất có thể, rồi đi lên bờ đi. Sóng thần có thể ập tới bất kỳ lúc nào."

"Nhân tiện, nếu anh có một đài phát thanh, anh có thể cố gắng nghe đài phát thanh vệ tinh. Anh đã tìm kiếm trong vali của những hành khách chưa, có thể có đài phát thanh trong đó."

Trương Minh cảm thấy như một quả bóng bay bị xì hơi, nói lời cuối cùng: "Hãy nói cho ba mẹ tôi biết, rằng tôi... vẫn còn sống."

"Số điện thoại của ba mẹ tôi là..., địa chỉ nhà là... Chắc các anh có thể tìm ra được."

"Không thành vấn đề. Bảo hiểm hàng không chắc chắn sẽ liên lạc với cha mẹ của anh!

Sau khi nhận được lời hứa của đối phương, Trương Minh với vẻ mặt mờ mịt đi trở lại bờ.

Mặt trời sắp lặn, quả cầu lửa nóng bỏng treo trên đường biển, nhuộm những đám mây xung quanh thành một mảnh ửng đỏ, ngay cả nước biển phương xa cũng đỏ bừng, cực kỳ giống một vũng máu.

Đây là một khối dốc cao rộng lớn, cây dừa cao lớn che khuất bầu trời, mấy quả dừa rơi xuống đất, giống như bể nước dừa khổng lồ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Căng thẳng và bất an dâng lên trong lòng.

Đói đến mức ùng ục.

Nhưng thức ăn trong tay thưa thớt, một miễng cũng không nỡ ăn.

Về phần trong vali còn chưa mở ra rốt cuộc có thức ăn hay không, tạm thời cũng chưa biết, nói vậy cho dù có cũng sẽ không nhiều lắm.

Trương Minh cảm giác mình quá khó khăn, không hề có dấu hiệu đã phải hoang dã cầu sinh. Và toàn bộ Trái Đất cũng bùng nổ thảm họa, ngày hôm qua vẫn còn mơ đến Hawaii để xem em gái xinh đẹp. Hôm nay tất cả các chị em bị sóng thần nhấn chìm, ngay cả chính mình cũng rơi vào một thế giới bí ẩn không rõ.

Tất cả mọi thứ mang lại cho hắn một cảm giác không đúng sự thật.

Trong lúc bất chợt, Trương Minh cảm nhận được trong đầu hiện lên một tia sáng!

Một bảng điều khiển kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí.

[Thể chất: 15/21] (Bạn đang đói và kiệt sức, nhưng bạn vẫn có thể nhảy được. )

[Nhận thức: 19/20] (Khả năng nhận thức của bạn là bình thường.)

[Tinh thần: 9/20] (Bạn sắp suy sụp tinh thần. )

[Tuổi thọ: 24/88] (Bạn còn trẻ và khỏe. )

[Tổng thuộc tính: 149] (Không thể nào yếu đuối hơn được nữa. )

Hả?!

Trương Minh chớp chớp mắt, xác nhận mình không nhìn lầm.

Hắn đã từng đọc tiểu thuyết trực tuyến, trong lòng rung động mãnh liệt, chẳng lẽ đây là ngón tay vàng của mình?

Có vẻ như mình... Có thể sống sót!