Đêm khuya.
Lâm Tinh Hà ngẩng đầu, quan sát cánh cổng tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật trước mắt, nghiêm túc hơn nói là một cổng trường rất lớn, màu sắc lấy màu xanh tím than lạnh làm chủ, rất có phong cách Cyberpunk.
Trên đỉnh treo sáu chữ to: "Trường học nhân vật phản diện" lập loè dưới ánh đèn nê ông.
Nương ánh đèn, cô lại cúi đầu nhìn cuộn giấy ánh nhũ kim trong tay, bên trên dùng năm chữ "Giấy thông báo trúng tuyển" viết bằng thể triện, sau khi mở ra là hàng chữ viết bằng bút lông:
Bạn học: Lâm Tinh Hà
Trường chúng tôi quyết định tuyển chọn bạn vào học tập, cải tạo tại hệ Hiện Đại, mong bạn cầm giấy thông báo đến trường báo danh đúng giờ trước hừng đông.
Phía dưới còn có con dấu của trường học nhân vật phản diện.
Lâm Tinh Hà nhìn cánh cổng với phong cách hoàn toàn không thống nhất với giấy báo trúng truyển, trong nháy mắt cô cảm thấy mình đi nhầm chỗ. Cảm giác quái lạ không ổn làm cô đứng trước cánh cổng trống rỗng, yên tĩnh đến cực hạn mà không tiến lên.
Mọi chuyện đều xảy ra quá bất ngờ.
Trên thực tế, cô còn chưa hoàn toàn phản ứng lại được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một giờ trước cô còn mặc lễ phục đặt may cao cấp tham gia lễ trao giải Bách Hoa, bộ điện ảnh đầu tay "Tháng tư và nhân gian" của cô vinh hạnh được đề cử.
Bộ điện ảnh này từ đạo diễn đến biên kịch đến chế tác lại đến diễn viên đều là người mới chưa có tên tuổi, lại cố tình trở thành một con ngựa ô không tưởng tượng nổi nhất năm nay.
Thời điểm Lâm Tinh Hà lên sân khấu nhận giải nữ chính xuất sắc nhất, cảm giác có chút hợp tình hợp lý nhưng thật ra lại ngoài dự kiến.
Con người cô rất may mắn, lúc mua đồ ăn vặt ở siêu thị được đạo diễn "Tháng tư và nhân gian" đi ngang qua liếc mắt một cái nhìn trúng, tiếp đó casting, vào đoàn, quay phim, nổi tiếng trong một đêm rồi lấy được giải thưởng.
Có điều, có đôi khi quá may mắn cũng không phải chuyện tốt, bằng không cũng không đến mức sau khi cô rời hiện trường lễ trao giải, thời tiết bỗng nhiên nổi gió ầm ầm, mưa to như trút nước, gốc cây lớn bị sét đánh ngã xuống đánh chết cô.
Lúc ấy có rất nhiều người ở hiện trường vả lại họ còn cao hơn cô, cố tình trên người cô như có thiết bị dẫn sét, vô cùng chính xác làm cô qua đời tại chỗ.
Tiếp sau đó, cô còn chưa kịp nhớ lại quãng đời ngắn ngủi của mình, thậm chí không kịp thưởng thức khuôn mặt và xác chết cháy đen ngã dưới đất của mình thì cô cảm nhận được một trận ánh sáng mạnh ập vào mặt kéo linh hồn của cô đến một nơi xa lạ và kỳ quái, xung quanh là một mảnh trắng xoá không có gì hết.
Cũng vào lúc này, cô phát hiện một cuộn giấy bay giữa không trung.
Cô duỗi tay chạm vào, cuộn giấy nằm trong lòng bàn tay, giống như chạm vào chốt mở thế giới khác, trắng xoá quanh người như bị đao bổ ra, tất cả ánh sáng biến mất hầu như không còn, thay vào đó là một thế giới kỳ lạ.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy trường học nhân vật phản diện không thể tưởng tượng nổi.
...... Là đi vào?
...... Hay là không đi vào đây?
Thình lình, cổng trường dần đẩy sang hai bên.
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một cô gái cao gầy yểu điệu xuất hiện trước mặt Lâm Tinh Hà, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh nhạt: "Bạn học Lâm Tinh Hà đúng không, chào cô, tôi là Lục Cầm, là lớp trưởng lớp 1 hệ Hiện Đại, xin lỗi vì để cô đợi lâu, lúc tôi nhận được thông báo tưởng là buổi sáng, không ngờ cô tới vào nửa đêm."
Chuyện vừa chuyển, Lục Cầm đột nhiên hỏi cô: "Từng giết người chưa?"
...... Đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy?
Lâm Tinh Hà khẽ lắc đầu.
"Công việc lúc cô còn sống là gì?"
"Diễn viên."
"A, diễn viên vô dụng nhất, còn không hữu dụng bằng bán thịt lợn."
Có vẻ Lục Cầm hơi thất vọng, nói thầm: "Cũng phải, hệ Hiện Đại thì có hạt giống gì tốt......"
Sự nhiệt tình của Lục Cầm giảm vài phần.
...... Công việc lúc còn sống là diễn viên, phần lớn diễn viên đều rất xinh đẹp, bạn học mới cũng không ngoại lệ, vóc dáng thon thả, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ.
Người xinh đẹp lại không có năng lực, ở trong trường học là một hồi bi kịch.
Lúc Lục Cầm đánh giá Lâm Tinh Hà, Lâm Tinh Hà cũng đánh giá Lục Cầm, tự nhiên cũng không bỏ qua lời nói thầm của cô ta.
Nơi này khiến cô cảm thấy rất không ổn, cô muốn rời đi, nhưng mà lại phát hiện bốn phía có một tầng đồ vật xám xịt giống như một tầng màng mỏng, bao phủ toàn bộ không trung.
Lục Cầm nói: "Đừng nhìn, cô đã chết rồi, muốn sống lại chỉ có thể vào trường học, trước khi tốt nghiệp không thể rời trường học này được, thấy một tầng kết giới kia không? Đó là cánh cổng nối liền với thế giới khác, không nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp thì không ra được. Cô cúi đầu nhìn xem, sau khi cô tiến vào thế giới này có được thân thể, không còn trạng thái linh hồn nữa."
Lâm Tinh Hà nắm tay, xúc cảm không khác lúc còn sống, không biết lúc nào lễ phục dạ hội đặt may cao cấp trên người cũng biến thành một bộ váy đơn giản, thoạt nhìn giống đồng phục, trên ngực còn có huy hiệu của trường học nhân vật phản diện.
Lúc này, dường như Lục Cầm nghĩ đến điều gì đó, tươi cười trên mặt bỗng nhiều hơn, nhiệt tình kéo tay Lâm Tinh Hà, nói: "Chúng ta vào trường học đi, tôi giới thiệu trường học của chúng ta cho cô, cũng là nơi tương lai cô sẽ ở trong một hai năm thậm chí là mười mấy năm."
Lâm Tinh Hà không lên tiếng, đi theo Lục Cầm vào trường học.
Phía trước có mấy cơn gió ẩm thổi tới.
Dưới hai hàng đèn đường là một cây cầu không không nhìn thấy điểm cuối, hai bên là con sông, đen không thấy đáy.
Lục Cầm dẫn Lâm Tinh Hà ngồi lên một chiếc xe ngắm cảnh.
Ở trên cầu mười phút, Lâm Tinh Hà từ trong miệng Lục Cầm biết được cô ta là nữ phụ thiên kim giả phản diện trong một truyện thiên kim thật giả, bởi vì sợ thiên kim thật trở về cướp đi mọi thứ của cô ta nên âm thầm ngáng chân thiên kim thật, còn tìm người bắt cóc thiên kim thật, không ngờ trong quá trình bắt cóc lại bị bạn trai thiên kim thật cũng chính là nam chính kịp thời phát hiện, khiến cô ta biến thành hại người thành ra hại mình, cuối cùng bị bọn bắt cóc giết con tin.
"......Nhân vật phản diện?"
"Đương nhiên, có thể vào trường học chúng ta đều là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện lớn, nhân vật phản diện nhỏ, ngáng đường của nhân vật chính đều là nhân vật phản diện." Lục Cầm lái xe đi xuống cầu, chỉ toà nhà ở xa xa, giới thiệu: "Trường chúng ta có bốn hệ, hệ Hiện Đại, hệ Cổ Đại, hệ Tiên Hiệp, hệ Kỳ Ảo, khu dạy học của hệ Hiện Đại chúng ta và hệ Cổ Đại đều ở phía đông, phía tây là hệ Tiên Hiệp và hệ Kỳ Ảo, khu ký túc xá ở phía trước, gần khu dạy học của hệ Tiên Hiệp."
Lâm Tinh Hà hơi ngoài ý muốn.
Cô là một thanh niên tốt mẫu mực, chính trực sao lại thành nhân vật phản diện?
Nhưng mà ngoài ý muốn của cô không kéo dài bao lâu thì cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Cổng trường là phong cách Cyberpunk, bên trong lại là phong cách lộn xộn.
Giữa đêm khuya chỉ thấy một góc cây cầu dài mờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bốn toà nhà với phong cách hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói chênh lệch cách xa vạn dặm.
Khu dạy học hệ Hiện Đại là toà nhà cao tầng hiện đại hoá, không khác thế giới lúc cô còn sống.
Khu dạy học hệ Cổ Đại thì như đình đài lầu các chỗ nào cũng có, ngói đỏ tường xanh, giống như dọn hơn một nửa cố cung tới đây.
Khu dạy học hệ Tiên Hiệp tựa như một tòa thành trên không trung, một đống tiên phủ sừng sững giữa không trung.
Khu dạy học của hệ Kỳ Ảo là toà lâu đài mang phong cách Gothic, nghiễm nhiên là kiến trúc thế giới Trung Âu.
Trong trường học lớn như vậy, bốn toà nhà với phong cách khác nhau kết hợp lại, quỷ dị tới cực hạn.
......Rốt cuộc cô tới nơi kỳ lạ nào vậy?
"Đúng rồi, cô có sở trường đặc biệt gì không?" Lục Cầm đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Tinh Hà nghĩ tới nghĩ lui, nói: "Tôi khá may mắn."
Lục Cầm muốn trợn trắng mắt.
...... Đây là đứa ngốc hả? May mắn là sở trường đặc biệt? Sợ không phải không có sở trường đặc biệt gì rồi. Ngoài bề ngoài xinh đẹp không còn gì khác. Hệ Hiện Đại muốn sống sót ở trường học, hoặc lấy sắc thờ người, hoặc là lập nhóm giúp nhau. Không có chỗ hơn người thì không sống nổi qua kiểm tra. Người mới như Lâm Tinh Hà, không mấy ngày là có thể biến mất khỏi trường học.
Lục Cầm hơi cân nhắc, cười rất bình tĩnh.
"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi dẫn cô đến khu ký túc xá nghỉ ngơi, 10 giờ sáng mai chúng ta bắt đầu học, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi tám tiếng, trường học đã chuẩn bị hết đồ dùng sinh hoạt trong ký túc xá, cô đi vào là có thể nghỉ ngơi, nếu có điều gì nghi vấn, trên bàn có sổ tay tân sinh, hoặc là cô có thể tới phòng 605 tìm tôi."
Xe ngắm cảnh chạy đến khu ký túc xá thì dừng lại.
Lục Cầm nói: "Ký túc xá chia làm khu 1 và khu 2, tôi ở phòng 605 khu 2, cô ở phòng 303 khu 1, cô đi thẳng về trước là có thể thấy bảng hướng dẫn, trước 10 giờ sáng mai tới phòng học lớp 1 khu dạy học là được. Tôi không tiễn cô nữa."
Lâm Tinh Hà lễ phép gật đầu: "Được, cảm ơn lớp trưởng."
Lục Cầm vẫy tay với cô, thấy bóng dáng cô dần dần biến mất ở trong bóng đêm mới cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn: Quân gia, người đi tới khu 1 rồi. Nếu lần sau kiểm tra gặp phải, mong Quân gia chiếu cố nhiều hơn.
Lý Quân lười nhác dựa lên cây, đôi mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm phương xa.
Đàn em bên cạnh đưa đến một điếu thuốc.
Lý Quân ngậm trong miệng.
Đàn em thuận thế bật lửa, khen: "Kiểm tra lần trước Quân gia mở một đường máu vào top 10, trước mắt Lục Cầm đưa hàng đến chúc mừng Quân gia, em mới hỏi Lục Cầm, hàng lần này đảm bảo Quân gia vừa lòng, lúc còn sống là một diễn viên, khuôn mặt thừa sức làm hoa hậu giảng đường của hệ Hiện Đại chúng em, hơn nữa phần lớn người làm diễn viên đều cởi mở, không như mấy cô nương khóc sướt mướt của hệ Cổ Đại, bảo đảm phục vụ anh vui vẻ."
Lý Quân cười nhạo một tiếng, nói: "Phụ nữ hệ Hiện Đại các cậu cũng cũng chỉ có tác dụng ấm giường."
"Còn không phải sao? Kiểm tra đều hạng chót, đâu giống Quân gia nhờ dị năng mạnh mẽ được phân tới hệ Kỳ Ảo. Em xem hết livestream kiểm tra trước của anh, một tia sét cuối cùng làm người ta nhìn mà than thở, quả là phong phạm của kẻ mạnh!"
Lý Quân được khen sướng cả người, giương mắt liếc con đường chắc chắn phải đi qua để đến ký túc xá khu 1.
Năm phút trôi qua, không thấy bóng ma nào.
"Quân gia, anh đừng gấp, phụ nữ thường đi chậm, lại là tân sinh ngây thơ ngu ngơ, không chừng bị hoa cỏ ven đường hấp dẫn lực chú ý."
Lại qua nửa giờ, Lý Quân hút hết điếu thuốc thứ năm vẫn không nhìn thấy bóng dáng tân sinh.
Gã không kiên nhẫn nói: "Cậu tới phía trước nhìn xem, sao người còn chưa tới."
Đàn em đáp vâng.
Không bao lâu, đàn em trở về, dáng vẻ như gặp quỷ: "Không có ai."
Mà giờ phút này, Lâm Tinh Hà đang gian nan leo ra ngoài rào chắn.
Trên người cô dính đầy bùn đất.
Ở nửa giờ trước, cô đi trên đường mới lạ quan sát chung quanh, cách khu ký túc xá chỉ có một con đường lớn, hai bên có rất nhiều cây mà cô không biết tên, còn có hàng rào cây cao cỡ nửa người vây quanh.
Theo lý mà nói cô không ngã vào được.
Nhưng đi tới, cô lại trật chân, trượt một cái lăn xuống.
Vốn tưởng rằng là đất bằng, không nhờ còn có độ dốc, Lâm Tinh Hà lăn xuống đáy như quả cầu tuyết, cũng không biết cô may mắn hay là xui xẻo, lăn như quả cầu tuyết thế nhưng lại chẳng xây xát gì, lúc đứng lên không có một vết trầy da nào.
Xung quanh tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón.
Lâm Tinh Hà cũng không hoảng hốt, tốn một lúc mới leo lên được.
Cũng may mắn tác phẩm đầu tay của cô là một cao thủ leo núi nên cô đặc biệt tìm người học một tháng, bằng không với độ dốc trước mắt, người thường chưa chắc leo lên được.
Chờ khi cô leo lên thì phát hiện khu ký túc xá đã ở trước mắt.