Tuyệt không chỉ là chức nghiệp ẩn giấu bình thường đơn giản như vậy!
Lời chào hỏi của Khương Thái An, vượt ngoài dự đoán của Sở Vân.
Vậy mà lại rất... Khách sáo?
Triệu lão ca không phải nói hiệp hội ma pháp rất cường thế bá đạo sao?
Làm sao mà so với đám người Thiên Lâm các này còn ôn hòa hơn nhiều vậy?
Tiên lễ hậu binh sao?
“Xin chào, ta là Sở Vân, không có công hội.”
Sở Vân nhìn chăm chú Khương Thái An, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại.
“Ngươi nói chuyện với Khương lão kiểu gì vậy hả?!”
“Ngươi biết hắn là ai không?”
Lăng Thiên ở bên cạnh nhịn không được, quát Sở Vân một câu.
Đối phương thế nhưng là đại lão của hiệp hội ma pháp đó!
Tên nhóc này thật sự nghĩ mình là chức nghiệp ẩn giấu thì có thể lên trời à?
Ở trước mặt đại lão, cũng chả là cái cóc khô gì cả!
Khương Thái An nhìn lướt qua ba người Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhìn thấy Khương Thái An nhìn qua, vừa mới còn mặt lạnh đã lập tức biến thành gương mặt bình bợ.
Khương Thái An nhíu mày.
Ta đang nói chuyện với tiểu hữu này.
Ngươi chen miệng cái gì?
Hắn nhẹ nhàng vung mộc trượng.
“Thân là người đứng đầu của một công hội, mà lại quá ồn ào.”
Khương Thái An thản nhiên nói.
“Aaaa!”
Nương theo lấy kêu thảm.
Dưới sự bất ngờ của Sở Vân, ba người Lăng Thiên trực tiếp biến mất không thấy gì nữa!
Như trước vẫn là truyền tống.
Nhưng hiển nhiên, ba người kêu thảm như thế.
Truyền tống nhất định không nhẹ nhàng giống trước đó, khẳng định sẽ bị hành ra trò.
“Bây giờ chúng ta có thể hảo hảo tâm sự rồi.”
Khương Thái An lần nữa nhìn về phía Sở Vân.
Hắn cười cười, thân mật nói.
Muốn cùng ta tâm sự?
Sở Vân vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng hắn cảm nhận được có vẻ như Khương Thái An cũng không có ý định “Giết chết bất luận tội” như hắn nghĩ.
Dấu chấm hỏi trong lòng chậm rãi nhỏ đi một chút.
“Trò chuyện cái gì?”
Hắn thản nhiên nói.
“Tiểu hữu có thể nói cho ta biết ngươi là chức nghiệp gì không?”
Mặc dù trong lòng Khương Thái An đã nhận định Sở Vân bất phàm.
Nhưng mà còn chưa xác nhận đến cùng là tình huống như thế nào, nên hắn quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
“Chức nghiệp?”
Sở Vân híp híp mắt.
Mặc dù đối phương phản ứng thân mật hài hòa hơn hắn tưởng tượng.
“Không thể trả lời.”
Sở Vân cự tuyệt.
“Không cần căng thẳng.”
“Lão phu không có ác ý với ngươi.”
“Vậy ngươi có thể nói cho lão phu biết... Ngươi có phải là chức nghiệp ẩn giấu không?”
Khương Thái An thấy Sở Vân phản ứng lãnh đạm như vậy, cũng có chút bất ngờ.
Lo lắng có thể là trước đó dùng ma pháp đã làm Sở Vân sợ, để tiểu gia hỏa này có đề phòng, ngữ khí của hắn càng thêm ôn hòa.
Là trưởng lão hiệp hội ma pháp, hắn gặp vô số pháp sư nhìn thấy mình là cuồng nhiệt chào đón.
Pháp sư lãnh đạm như Sở Vân, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng ngược lại bắt đầu nảy sinh lòng tò mò về Sở Vân.
Khương Thái An nhiệt tình như vậy làm Sở Vân có chút không quen.
Sao mà hắn cứ có cảm giác... Vị Đại Ma Đạo Sư của hiệp hội ma pháp này, có vẻ đang… nịnh nọt hắn nhỉ?
Không đúng không đúng, chức nghiệp giả thất chuyển của công hội cửu giai làm sao lại vô duyên vô cớ muốn lấy lòng ta?
Nhất định là có mục đích!
Hắn muốn làm ta lơ là cảnh giác!
Sở Vân đưa ra phán đoán!
Có điều.
Trong lòng của hắn cũng có một chút hiếu kì, muốn biết Khương Thái An đến cùng là muốn làm cái gì.
Vấn đề này, ngược lại là có thể trả lời.
Chức nghiệp ẩn giấu loại chuyện này, ngay cả Triệu Thủ Dương đều đã đoán ra.
Hắn cũng không nhất thiết phải che giấu làm gì.
“Đúng vậy.”
Sở Vân chậm rãi nói.
Tiểu gia hỏa này tính cách hình như có chút lãnh đạm.
Xem ra có chút buông xuống đề phòng, đây là chuyện tốt.
Khương Thái An trong lòng nhận định Sở Vân bất phàm, lần đầu tiếp xúc, cũng có sơ bộ hiểu rõ về tính cách của hắn, nhưng lại phá lệ bao dung cho sự lạnh lùng của hắn.
Đang định hỏi thêm vài điều để thân thiết hơn với Sở Vân, thì hắn lại thoáng nhìn quanh.
Nhà của Sở Vân ở trong khu dân cư, bốn phía có rất nhiều người dân.
Vừa rồi người Thiên Lâm các gây ra động tĩnh không nhỏ, có rất nhiều người nghe được.
Đã có không ít người thò đầu ra nhìn, chạy tới hóng chuyện.
“Nơi này không tiện lắm.”
“Chúng ta đến nơi khác tâm sự đi.”
Khương Thái An nghĩ nghĩ, nhìn bốn phía rồi nói với Sở Vân.
Sau đó theo thói quen vung mộc trượng lên.
Ngay sau đó, Khương Thái An sững sờ ngay tại chỗ.
Chuyện gì xảy ra?
Hắn dò xét nhìn xuống pháp trượng của mình.
Lại nhìn chăm chú nhìn Sở Vân một chút.
Không nhúc nhích, không có bất cứ động tĩnh gì.
Thiếu niên này, vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ.
“Ma pháp của ta mất hiệu lực rồi sao?”
“Làm sao có thể?”
Sau lần chấn động vì vừa nãy tra ra thông tin của Sở Vân.
Khương Thái An lại lần nữa bị chấn động.
Ma pháp bách phát bách trúng của hắn lại vô hiệu với Sở Vân!
“Hắn ra tay rồi!”
Khương Thái An một lời không hợp đã vung mộc trượng.
Cái này là cử động theo thói quen.
Lại khiến Sở Vân nhớ tới đám người Thiên Lâm các vừa nãy.
Trong lòng gióng lên hồi còi báo động, như lâm đại địch!
Sở Vân nhíu mày, nhìn chằm chằm bảng thông tin.
Hỗn Độn Mệnh Cách có hiệu lực, miễn dịch lần truyền tống dị thường này.
Hắn phát hiện ngay lúc Khương Thái An ra tay, kỹ năng bị động chẳng hề có cảm giác tồn tại này vậy mà có hiệu lực.
Không đúng, hắn không nhất định là muốn ra tay với ta.
Xác thực chỉ là muốn chuyển sang nơi khác tâm sự mà thôi.
Sở Vân hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Khương Thái An, trong lòng khẽ nhúc nhích, kịp phản ứng lại.
Hắn chỉ là có chút vọng tưởng bị hại, chứ trí thông minh vẫn rất bình thường.
Từ gặp mặt đến tiếp xúc, bao gồm vừa rồi Khương Thái An huy động mộc trượng, đều không có sát ý.
Hỗn Độn Mệnh Cách miễn dịch cũng chỉ là truyền tống.
Hiển nhiên đối phương chỉ là muốn truyền tống rời đi nơi này mà thôi.
Nếu quả thật muốn ra tay ở chỗ này, sẽ không làm rềnh rang như thế này.