Ba giây sau.
Mặt kính vỡ vụn.
Khương Thái An hô hấp có chút hổn hển, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.
Hiển nhiên là tiêu hao không nhỏ.
Có kết quả gì không?
Đám người nhìn chằm chằm Khương Thái An, đều có chút chờ mong.
“Phương hướng nơi phóng thích ma pháp hệ hỏa này.”
“Hẳn là nơi này.”
Thấy ánh mắt mọi người, Khương Thái An tự nhiên hiểu, hắn không nói cho đám người nghe phán đoán của hắn, mà là nhàn nhạt chỉ vào một chỗ trên bản đồ ma pháp mà Vương Uẩn đang mở ra.
“Nơi này là bí cảnh cao cấp phụ cận thành phố Lâm Hải sao?”
Khương Thái An hỏi.
Đám người Vương Uẩn, Triệu Thủ Dương, Thương Khâu trừng lớn mắt nhìn vị trí Khương Thái An chỉ, một mặt ngơ ngác.
Đại lão đang nói cái gì vậy?
Phụ cận thành phố Lâm Hải chúng ta lại còn có bí cảnh cao cấp sao?
Sao ta lại không biết vậy?
“Cái này... Nơi này...”
“Là một khu luyện cấp tân thủ của thành phố Lâm Hải chúng ta, Mãnh Trư Lâm.”
“Khu luyện cấp LV. 5-10.”
Triệu Thủ Dương là người nói nhiều, dù là đối mặt với đại lão cũng có chút nhịn không nổi, trực tiếp nói cho Khương Thái An.
Khu luyện cấp LV. 5-10?
Khương Thái An cũng sửng sốt một chút.
Không thể nào.
Mặc dù ma pháp hệ hỏa này rất khủng bố.
Nhưng hắn đã quan sát kỹ quỹ tích ma pháp, hết thảy đều chỉ hướng Mãnh Trư Lâm.
Là trưởng lão hiệp hội ma pháp, kiến thức của Khương Thái An về ma pháp, tuyệt đối không thể khinh thường, hắn không có khả năng phán đoán sai!
Thế nhưng mà...
Cầm ma pháp cửu giai thậm chí là cấm chú, công kích khu luyện cấp cấp thấp như Mãnh Trư Lâm?
Dùng ma pháp siêu giai giết lợn rừng à?
Vị chức nghiệp giả kia sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao?
Nói đùa sao?!
Phải biết mỗi lần phóng thích ma pháp siêu giai, tiêu hao đều là kinh người!
Làm sao lại sử dụng ở một nơi như Mãnh Trư Lâm được?
Thật sự cho rằng ma pháp không cần hao tổn sao?
Chẳng lẽ là ta phán đoán sai rồi?
Khương Thái An có chút hoài nghi nhân sinh.
Hắn nhịn không được hỏi những người khác ở đây: “Mãnh Trư Lâm này có chỗ đặc thù gì sao?”
Mãnh Trư Lâm có chỗ đặc thù gì?
Đại lão, ngươi hỏi một câu mà làm cả đám chúng ta cứng họng luôn đó.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù bọn họ ở trước mặt Khương Thái An đều là đàn em, thế nhưng là bọn họ dù gì cũng là chức nghiệp giả cao giai ngũ chuyển hơn một trăm cấp!
Có trời mới biết loại khu luyện cấp cấp thấp này có thể có chỗ đặc thù gì!
Nhìn thấy đám người không nói, Khương Thái An có chút đau đầu.
“Cùng ngày đó có những người nào tới Mãnh Trư Lâm?”
Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Mặc dù mãi vẫn nghĩ không thông là vì sao, nhưng mà Khương Thái An vẫn là lần nữa truy vấn.
“Chuyện này...”
“Xin lỗi Khương lão.”
“Không có nhân viên ghi chép vấn đề này.”
“Đạo ma pháp hệ hỏa này căn bản không phải chúng ta có thể chống lại.”
Vương Uẩn nghe vậy thì cười khổ.
Bọn họ cho tới bây giờ cũng không thể ngờ được hỏa diễm gần như diệt thế kia lại phát sinh từ cái nơi kỳ kỳ quái quái như Mãnh Trư Lâm này, nên cũng chẳng có ai đi thống kê người ngày đó ra vào Mãnh Trư Lâm?
Khương Thái An nghe vậy, cũng ý thức được mình yêu cầu quá cao.
Đành vậy.
Bọn họ nếu là có năng lực như thế, cũng chẳng ở lại nơi nhỏ bé như thành phố Lâm Hải này.
“Như vậy thì...”
“Lại đi xem một chút vị trí của ma pháp dị động thứ hai đi.”
Manh mối cứ hỗn loạn giống một cuộn chỉ rối.
Hoàn toàn không có đầu mối.
Lại dính đến chức nghiệp giả bát chuyển trở lên.
Khương Thái An cũng không tiếp tục truy đến cùng, mà là nhắc đến lần ma pháp dị động thứ hai.
“Ở chỗ này.”
“Phụ cận vịnh Thiển Hải, xuất hiện ma pháp dị động lần thứ hai, lần này là ma pháp hệ thủy.”
Mã Bình vội vàng chỉ chỉ vị trí vịnh Thiển Hải trên bản đồ ma pháp.
Khương Thái An khẽ vuốt cằm, lần nữa vung lên mộc trượng.
Đám người lần nữa được hắn truyền tống đến trên không vịnh Thiển Hải.
Hai ngày trôi qua.
Vịnh Thiển Hải lại khôi phục dáng vẻ vạn dặm trời trong, sóng biếc vô ngần.
Vịnh Thiển Hải cũng đã đổi mới.
Phía dưới bờ biển lại có một ít người mới tụ tập, bắt đầu đánh nhau với rùa biển và ếch con.
“Phụ cận vịnh Thiển Hải xuất hiện ma pháp hệ thủy, cũng không phải là tận lực công kích.”
“Chỉ là dư ba dẫn tới sóng thần.”
“Không biết mục đích của đối phương là gì.”
Vương Uẩn nói với Khương Thái An.
Chút thường thức ma pháp này hắn vẫn phải có.
Hôm đó, nếu ma pháp hệ thủy kia thật sự nhằm vào thành phố Lâm Hải.
Dư ba cũng đã khủng bố như thế rồi.
Như vậy kết quả khả năng chính là thành phố Lâm Hải bị hủy diệt toàn bộ.
“Ừm.”
Khương Thái An dùng lại chiêu cũ, lần nữa niệm chú, mở ra mặt kính quay ngược thời gian.
Hắn tập trung tinh thần quan sát.
Mặc dù chỉ là đoạn ngắn.
Nhưng với kiến thức về ma pháp của hắn, rất dễ dàng để phát hiện ra từng con cự long đang gào thét trên mặt biển.
Ngay sau đó, sóng thần đột nhiên xuất hiện, đánh về hướng vịnh Thiển Hải.
Đúng như Vương Uẩn nói.
Sóng thần chỉ là dư ba của ma pháp hệ thủy này gây nên.
“Cường độ tương tự với ma pháp siêu giai hệ hỏa kia.”
“Lại là một chức nghiệp giả bát giai sao?”
Khương Thái An trong lòng lật lên kinh đào hải lãng!
Cự long trên mặt nước căn bản cũng không có quy luật gì có thể tìm ra, chỉ là bay lượn lung tung, sau đó dần dần biến mất trong thiên địa! Căn bản không để lại chút dấu vết nào.
So với Mãnh Trư Lâm lúc trước, càng thêm khó hiểu!
Thủy hỏa bất dung!
Muốn đồng thời tinh thông ma pháp hệ thủy và ma pháp hệ hỏa tới đẳng cấp như thế!
Vậy thì phải có thực lực nhường nào?
Bát chuyển không thể nào làm được!
Cửu chuyển?
Cửu chuyển như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu thật sự là cửu chuyển...
Khương Thái An chấn động trong lòng!
Lập tức phủ định suy đoán kinh người này!
Hắn không cho rằng cùng một người có thể làm được hai chuyện này!
Bọn họ tề tụ ở chỗ này, đến cùng là vì sao?!
Trên mặt kính, lúc này xuất hiện cảnh các cường giả của thành phố Lâm Hải nghĩ cách cứu viện bọn người Lôi Minh, Sở Vân không cẩn thận rơi vào sóng thần.