Chương 23: Ít đi mấy chục năm đường vòng?

Nhưng mà lại nghĩ tên nhóc này vừa mới chuyển chức hai ngày, nên Phùng Uy cũng chẳng muốn nhìn làm gì cho mệt.

“Vậy ta nói thẳng vào chuyện chính luôn.”

“Tiểu tử ngươi rất may mắn, năm nay Thiên Lâm các chúng ta đang cố gắng để thăng cấp lên công hội tam giai, nên đang khuếch trương nhận thêm người.”

“Vừa lúc năm nay thành phố Lâm Hải tổng cộng cũng thức tỉnh chín pháp sư.”

“Nếu như ngươi nguyện ý, có thể trực tiếp gia nhập Thiên Lâm các.”

“Có hứng thú không?”

Phùng Uy thấy Sở Vân thật sự có tư thế rời đi, rốt cục nói ra mục đích mình tới.

“Gia nhập Thiên Lâm các?”

Sở Vân nhíu mày lại, có chút bất ngờ.

Thiên Lâm các, là đệ nhất đại công hội của thành phố Lâm Hải, tiêu chuẩn nhận người từ trước đến nay không hề thấp.

Bởi vì toàn thành phố chuyển chức pháp sư quá ít sao?

Sở Vân không ngờ năm nay trường của mình chuyển chức được ba pháp sư, mà các trường học khác của thành phố Lâm Hải cộng lại cũng có sáu người.

Có điều.

Nếu muốn gia nhập, ít nhất cũng cần phải nhị chuyển chứ nhỉ?

Hắn chỉ là một pháp sư vừa mới chuyển chức, làm gì có cơ hội trực tiếp gia nhập?

Thời đại này, cũng không giống như Lam Tinh lúc đầu, không có mấy cái như thi đại học.

Một khi hoàn thành chuyển chức, các phương diện số liệu, đều hiển thị ra rất rõ ràng trên giao diện.

Căn bản không cần tiến hành thi đại học, số liệu trên giao diện chính là thành tích!

Chỉ cần phù hợp, là có thể trực tiếp gia nhập công hội.

Cho nên.

Các chức nghiệp giả cũng tìm kiếm công hội thích hợp để gia nhập sau khi hoàn thành chuyển chức.

Sở Vân nghi hoặc.

Dứt khoát như vậy, chẳng lẽ là biết ta đã nhị chuyển rồi sao?

Thành phố Lâm Hải lớn lớn nhỏ nhỏ vẫn là có hai mươi cái công hội.

Dù sao cũng không tới Thiên Lâm các đến ném ra cành ô liu với hắn mới đúng chứ.

Khả năng duy nhất, chính là Thiên Lâm các thông qua một ít con đường biết thông tin hắn đã nhị chuyển.

Nhưng mà vừa rồi người này lại hỏi đẳng cấp của mình.

Không hợp lý.

“Có điều kiện gì sao?”

Sở Vân trong lòng có suy đoán, lạnh nhạt hỏi.

“Điều kiện đương nhiên là có.”

“Nếu không thì ngươi cho rằng Thiên Lâm các là nơi mà ngươi muốn gia nhập là có thể tùy tiện gia nhập chắc?”

Phùng Uy rất kiêu ngạo nói.

“Điều kiện rất đơn giản, ký cái khế ước là xong việc.”

“Thiên Lâm các sẽ bồi dưỡng ngươi đến tam chuyển hoàn thành, trong lúc đó tất cả vật liệu chuyển chức, bao gồm nhiệm vụ chuyển chức, đều sẽ hỗ trợ ngươi hoàn thành.”

“Ngươi chỉ cần ở lại Thiên Lâm đến khi tứ chuyển max cấp, đồng thời nộp 80% ích lợi trong thời gian này lên cho công hội là được rồi.”

Hắn rất thản nhiên nói ra điều kiện.

Sở Vân nhíu mày.

Công hội là có thể tự do gia nhập, rời khỏi.

Có điều bình thường nếu đã gia nhập công hội, quen hưởng thụ phúc lợi, trừ phi là đi ăn máng khác gia nhập công hội tốt hơn, sẽ rất ít khi có người rời khỏi.

Điều kiện này... quá xấu xa, đây là tìm nô lệ đấy hả?

Sở Vân im lặng.

Bình thường, các chức nghiệp giả không có tiềm lực gì, nỗ lực tới cuối đời cũng không nhất định có thể lên tới tứ chuyển max cấp.

Nếu đồng ý với điều kiện này của Thiên Lâm các, đây chẳng phải là trực tiếp mất đi tự do, vừa mới chuyển chức đã vào công hội làm nô lệ rồi sao?

“Không hài lòng?”

“Ngươi có lẽ còn chưa ý thức được đây là cơ hội duy nhất giúp ngươi có thể thay đổi số phận cả đời này.”

“Thiên Lâm các chúng ta là đệ nhất công hội của thành phố Lâm Hải, rất nhanh sẽ lên tới tam giai, các loại BUFF tăng thêm, phúc lợi công hội, là những thứ mà ngươi có mơ cũng không thể có được.”

“Gia nhập Thiên Lâm các, tương đương với ít đi mấy chục năm đường vòng.”

“Ngươi suy nghĩ một chút đi.”

“Những pháp sư không có bối cảnh như ngươi, có thể có một cơ hội như vậy khó khăn biết bao?”

“Trường học các ngươi có Lôi Minh, Phương Đình Đình đều đã đồng ý rồi đấy.”

“Ngay cả Lôi Minh chức nghiệp đặc thù đều đồng ý, chẳng lẽ hắn lại còn ngốc hơn ngươi hả? Ngươi phải tranh thủ nắm lấy cơ hội đi.”

Phùng Uy thấy Sở Vân nhíu mày, không cảm thấy kinh ngạc, bắt đầu chậm rãi nói.

“Vậy bây giờ các ngươi có vật liệu tam chuyển không?”

Sở Vân đối với mấy cái lí do thoái thác này không có một chút phản ứng, lúc đầu định trực tiếp cự tuyệt, lại nghĩ tới điều gì, hỏi lại Phùng Uy.

Nếu Phùng Uy đã nói như vậy.

Nếu như bây giờ Thiên Lâm các có thể trực tiếp cung cấp vật liệu tam chuyển hắn cần, thành phố Lâm Hải lại là quê hương của hắn, gia nhập Thiên Lâm các một đoạn thời gian cũng không phải là không được.

“Vật liệu tam chuyển?”

“Ngươi ngay cả nhị chuyển cũng chưa tới, đã bắt đầu mơ tưởng xa vời rồi?”

Phùng Uy nhíu mày lại, ngữ khí có chút không vui.

Mặc dù không biết vì sao, nhưng cảm giác khi nói chuyện với tên tiểu tử trước mắt này khác hoàn toàn khi nói chuyện với những người mới chuyển chức khác.

Một mực bị Sở Vân nắm mũi dẫn đi, cái này khiến hắn có chút bực bội.

“Có không?”

Sở Vân không trả lời, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này Sở Vân có một loại khí thế uy nghiêm khó nói nên lời, khiến Phùng Uy là chức nghiệp giả tứ chuyển không hiểu có chút rụt rè.

“Hiện tại không có.”

“Mức độ trân quý của vật liệu tam chuyển không phải ngươi có thể tưởng tượng được.”

Vật liệu tam chuyển của Thiên Lâm các đều đã chi viện cho thành phố để sửa chữa kết giới, Phùng Uy theo bản năng trả lời Sở Vân.

“Vậy thì thôi.”

Cạch.

Một tiếng vang nhỏ.

Sở Vân đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Phùng Uy trợn tròn mắt nhìn chăm chú, lấy ra quyển trục hoa văn phức tạp.

Xoạt xoạt.

Quyển trục bị Sở Vân mở ra, đại lượng quang vũ huyễn hóa ra, ngưng kết thành một đôi cánh phía sau lưng hắn.

Xoạt!

Hai cánh vừa mở ra, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Phùng Uy, hắn bay thẳng lên trời rồi bay về phía xa.

“Vãi... lều!”

“Tên nhóc này tình huống như thế nào? Kia là quyển trục phi hành sao?”

“Hắn muốn đi đâu?”

Phùng Uy ngơ ngác.

Nhìn Sở Vân bay xa, hắn run rẩy một hồi lâu, còn chưa tỉnh táo lại.