Trong đống phế tích đổ nát một đại xà màu đen đang truy đuổi một nhân loại nhỏ bé, tùy rằng tốc độ của đại xà rất nhanh, nhưng khi gần bắt được tên nhân loại đó thì hắn cứ như một con lươn trơn trượt dễ dàng tránh thoát.
Trong lúc chạy trốn tên nhân loại cũng không bị động nhận đòn, hắn sử dụng khả năng của bản thân ném những kiến trúc xi măng cốt thép về phía đại xà màu đen, mặc dù không gây quá nhiều tổn hại cho nó nhưng có hiệu quả ngăn cản đại xà trong phút chốc.
Ầm ầm ầm.
Ầm ầm ầm.
Trận giao chiến của cả hai làm cho cả đoạn đường phố đã hoang tàn bây giờ càng thêm tan nát.
" Chật...rắn mà đuổi dai như đỉa, hệ thống ngươi sao rồi quay xong chưa."
" Ting, quay thưởng sẽ hoàn thành sau 34 giây nữa."
" Tại sao lần này lâu vậy."
" Ting, hệ thống quay thưởng của hệ thống khi ký chủ quay thưởng cấp bật càng cao thì thời gian sẽ lâu hơn bậc thấp."
" Ting, ký chủ chớ vội nôn nóng, vòng quay càng lâu thì vật phẩm quay ra sẽ bá đạo hơn, lý lẽ này ký chủ không thể nào lại không hiểu đi."
Hệ thống với giọng giễu cợt nói ra.
" Hệ thống, sau khi sử dụng trung cấp vòng quay ta cảm thấy ngươi thay đổi."
" Ting, đó chỉ là cảm giác của ký chủ thôi."
Người này chính là Trần Tâm, trong thời gian chờ đợi quay thưởng cậu phải tự mình tẩu thoát khỏi sự truy đuổi của hắc thạch xà phía sau.
Hạ xuống một toà nhà cao tầng, nhưng chưa kịp nóng chân thì sau lưng một chiếc đuôi to như cột nhà đập xuống nơi Trần Tâm đứng.
Với Lục Nhãn Trần Tâm có thể quan sát 360 độ không một góc chết, cậu lập tức nhận ra đòn đánh lén, không một chút do dự liền dịch chuyển rời đi.
Ầm vang nổ lớn, toà nhà vừa rồi bị hắc thạch xà nghiền nát thành bột mịn.
Đồng tử xà quét qua quét lại tìm kiếm tên nhân loại vừa rồi, một bên khác Trần Tâm vừa dịch chuyển qua một toà nhà khác.
" Mẹ nó, nếu không phải cảnh giới cách biệt quá lớn chắc chắn tao sẽ xoắn mày thành một viên tadoyaki khổng lồ vị bò sát."
Trần Tâm nghiến răng nghiến lợi nói, giống như nghe thấy lời của cậu hắc thạch xà đang lay hoay phía dưới dừng lại tìm kiếm, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm hướng cậu.
Miệng rộng mở ra gầm thét về phía Trần Tâm, rồi nó dùng tốc độ nhanh nhất của mình bò về phía cậu.
Thở dài một tiếng cậu nhìn vào bảng hệ thống, quay thưởng còn lại 27 giây.
" Thời gian này đủ để cho con rắn to này xơi tái mình theo bảy cách rồi, không được phải tìm cách kéo dài thời gian."
Trần Tâm âm thầm suy tính.
Lục nhãn đảo quanh chu vi khu vực, lập tức cậu khoá chặt toà nhà trọc trời cao nhất thành đằng kia. Dù không biết toà nhà này từng sử dụng cho việc gì, nhưng hiện tại nó khá là có ích cho cậu.
Chạy nhanh lấy đà, Trần Tâm đạp vào thành tường phóng ra, [ Thương] liền tác động lên bản thân cậu như một viên đạn pháo lao nhanh về toà nhà.
" Vù."
Bay ngang qua hắc thạch xà, Trần Tâm ngón giữa hướng về nó đưa ra trước mặt nó. Linh trí của hắc thạch xà khá là thấp không hiểu hành động của cậu là gì, nhưng trong tiềm thức liên tục báo vang là bản thân xà đang bị sỉ nhục, ánh mắt hung tợn nhìn hướng cậu bay đi liền cấp tốc đuổi theo.
Bên trong toà nhà trọc trời Cơ Diễm An vừa giải quyết hai quái thú cấp hai, đang chuẩn bị rời đi thì từ phía ngoài có thứ gì đâm vào kính chắn, làm cho một hàng kính vỡ nát.
Nàng theo phản xạ liền núp sau một thân cột tránh né mảnh kính vỡ bay đầy trời, cảm nhận bên ngoài không còn phát ra động tĩnh, Cơ Diễm An lú đầu ra xem.
Nhìn thấy một thanh niên tóc trắng mắt xanh đứng ở đó, cậu ta giống như đang quan sát thứ gì mà không để ý đến nàng từ phía sau đi đến.
" Trần Tâm bạn học?."
Nghe được giọng nói êm tai vang lên, thanh niên tóc trắng quay đầu lại đáp.
" Yo, là Diễm An à."
Trần Tâm quay đầu lộ ra cặp răng trắng tinh, cười chào với Cơ Diễm An. Cậu cũng không bất ngờ vì lúc đang bay đến cậu đã phát hiện nàng đang ở bên trong.
Không hề có một tý nào gọi là trùng hợp cậu cố ý bay vào tầng này là do có nàng ta ở đây.
" Yo, là ý gì mà lại cậu tại sao bay vào đây, khoan đã đây là hơn 50 tầng mà làm sao cậu lên được, không lẽ dị năng của cậu có thể bay."
Cơ Diễm An liên tục hỏi một ngàn câu hỏi vì sao, Trần Tâm gãi gãi đầu không biết trả lời câu nào trước.
" Ai, không biết nên trả lời câu hỏi nào của cậu trước lun, nói ngắn gọn tôi bị một quái thú mạnh mẽ truy sát, muốn cắt đuôi nó tôi phải sử dụng toà nhà này làm bẫy cắt đuôi sau đó rời đi."
Trần Tâm đem toàn bộ kế hoạch ngắn gọn của mình nói cho Cơ Diễm An nghe.
" A, nhớ không lầm cậu là binh cấp cửu tinh đi lại có quái thú làm cậu chật vật rời đi sao."
Cơ Diễm An có hơi bất ngờ nói.
Trần Tâm nhún vai biểu thị mình đã cố hết sức, ngoắc tay ý bảo nàng đến gần. Cơ Diễm An cũng không có chút nào sợ sệt liền đến gần vách kính đã vỡ nát, thuận theo ngón tay chỉ hướng phía dưới.
Không nhìn thì thôi nhưng nhìn xong là hết hồn, Cơ Diễm An hai mắt trừng lớn không tinh vào gì mà mình nhìn thấy. Một đại xà dài hơn 40m đang dùng tốc cao cực nhanh hướng về toà nhà, khí thế từ nó phát ra làm cho nàng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
" Này, này, đùa à làm sao lại có quái thú cấp ba trên tam tinh chứ."
Nàng lùi về sau hai bước vô tình đụng phải Trần Tâm, đang trong khiếp sợ bất thình lình đụng phải Trần Tâm, Cơ Diễm An giật bắn mình né tránh.
Vì đứng gần vách kính vô tình hướng nàng tránh là bên ngoài toà nhà, không còn gì ngăn chặn Cơ Diễm An chỉ có thể bay ra và té xuống bên dưới, với độ cao này dù có là thiên tài chiến cấp dị năng, hay binh cấp bát tinh cũng chả có ý nghĩa gì, kết cục cũng chỉ có thể trở thành một bãi thịt nhão.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay giữ lại bàn tay của nàng, sau đó nàng bị kéo lên theo quán tính nàng rơi vào một lòng ngực to lớn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh Cơ Diễm An ngước lên nhìn thì thấy Trần Tâm cười hướng nàng quan tâm hỏi hang.
" Cậu có sao không, lần sau nhớ cẩn thận một chút."
Mặt của nàng có chút ửng hồng, trong lòng thầm nói.
" Nhìn kỹ cậu ta cũng rất đẹp trai đó chứ."
" A, cảm ơn mình không sao." Lắc lắc đầu vứt hết suy nghĩ trong đầu, Cơ Diễm An cảm ơn một tiếng sau đó muốn rời đi lòng ngực của Trần Tâm. Bỗng cảm thấy vòng eo của mình bị ôm chặt.
Sững sốt một hồi sau đó cảm thấy thẹn thùng và giận dữ.
" Mau buôn tôi ra, cậu đang muốn làm gì đừng nghĩ rằng cậu cứu tôi một lần thì muốn làm gì thì làm."
Cơ Diễm An vùng vẫy cơ thể, muốn thoát ra ma trảo của Trần Tâm, nhưng nàng càng động thì thân thể mê người của nàng trong bộ đồ bó sát liên tục cọ vào người Trần Tâm.
Cảm nhận được súc cảm mê người của nàng, nhất là cặp núi tuyết to tròn cọ cọ vào lòng ngực mình, Trần Tâm hít sâu một hơi trong lòng niệm Phật áp chế tà hoả xuống.
Tạch tạch tạch.
Thấy Cơ Diễm An liền muốn sử dụng dị năng, cậu liền mở miệng giải thích.
" Yên nào, nó sắp đến cậu phải ở gần tôi mới có thể đem cậu đi được."
Nghe xong Cơ Diễm An dừng lại vùng vẫy, hoả diễm cùng lôi điện trên người dập tắt, nhắm mắt cảm nhận có một nguồn linh lực cuồng bạo cùng ác ý đang hướng đến hai người lao tới.
" Trần Tâm làm sao đây nó gần tới rồi, chúng ta có thể không thể nào là đối thủ của nó được đâu."
" Không sao cậu cứ gần tôi là được, không cần làm gì cả." Trần Tâm trấn an Cơ Diễm An đang sợ hãi, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, gặp phải loại quái thú vừa mạnh vừa xấu như này Trần Tâm còn rén chứ nói chi đến nàng.
Nghe xong Cơ Diễm An không để ý đến mình bị chiếm tiện nghi, hai tay ôm chặt cổ Trần Tâm, cả người dán chặt vào người cậu.
" Trực tiếp như vậy." Trần Tâm âm thầm sững sốt, chỉ nói ở sát thôi có cần dán chặt vậy không, nhưng cậu cũng không nói thêm gì, có tiện nghi không chiếm là đồ ngu.
" Khà khà, ôm chặt như vậy không lẽ cậu thích tôi sao."
Trần Tâm không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Cơ Diễm An gương mặt đỏ bừng, vì gương mặt của nàng chôn vùi vào lòng ngực của Trần Tâm nên không thể nào phát hiện được biểu tình của nàng.
" Im đi, cậu nên chú ý con rắn đó bây giờ còn vui đùa."
Âm thanh của nàng có chút sinh khí, Trần Tâm thật không dám chọc ghẹo tiếp, nếu không về sau bị hận lấy thì không ổn lắm.
" Được được, không ghẹo cậu nữa được chưa."
" Hừ."
Quay lại hiện tại, hắc thạch xà bò đến bên dưới toà nhà, thân rắn uống lượng quấn quanh toà nhà trèo lên.
Toà cao ốc rung lên vì hắc thạch xà duy chuyển, Trần Tâm tâm thần tập trung cao độ, lục nhãn mở hết công suất dò xét ba động linh lực.
Cơ Diễm An trong lòng ngực cảm thấy gì đó liền rung rẩy lên, hai tay càng thêm siết chặt cổ Trần Tâm.
Từ vách kính vỡ nát một chiếc đầu rắn khổng lồ xuất hiện, cặp đồng tử hổ phách lườm lườm nhìn hai nhân loại trước mặt, chiếc lưỡi đưa ra nuốt vào phát ra âm thanh khè khè âm lãnh.
" Yo, chơi trốn tìm vui chứ, nhưng mới trận đầu thôi bây giờ...trận thứ hai...bắt đầu."
Trần Tâm hai ngón tay chỉ hướng hắc thạch xà chỉ thẳng.
" Bằng."
Lập tức đại xà gào thét mở rộng miệng to đánh tới.
" Ha ha ha, mày không có chiêu nào khác sao, nếu vậy thì chào tạm biệt."
" Vụt."
Thân ảnh của Trần Tâm và Cơ Diễm An biến mất, để lại hắc thạch xà phẫn nộ gào rú.
Hai người không đi đâu xa mà dịch chuyển tầng dưới cùng của toà nhà.
" Đây là ở đâu."
Cơ Diễm An dò xét xung quanh sau đó hướng Trần Tâm dò hỏi.
" Xuỵt vẫn chưa an toàn đâu ôm chặt tôi vào."
Nghe vậy nàng liền túng tiếp tục ôm chặt cổ cậu.
Ngước nhìn phía trên Trần Tâm cười khẽ." Thuận thức thuận chuyển, [ Thương], công...xuất tối đa."
Quả cầu xanh lam trước người Trần Tâm hình thành, cậu xoay vòng điều khiển quả cầu phá hủy toàn bộ nền móng toà nhà. Không còn nền móng chống đỡ toà nhà nó liền nghiên sang một bên ầm ầm đổ xuống.
Hắc thạch xà trực giác cảm thấy không ổn, nhưng đã quá chậm nó cùng với toà nhà từ trên cao đập mạnh xuống đất.
Hết chương chờ thêm chương.