" Này này Trần Tâm mày mau dậy đi, thầy vào lớp rồi kìa."
Đang trong cơn mê Trần Tâm bỗng giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mê mang nhìn ngó xung quanh.
" Đây là đâu, nhìn nó, thật giống lớp học cấp ba lúc trước mình từng học."
" Tỉnh chưa đêm qua mày không ngủ hay sao giờ nói mê sảng gì vậy."
Một thanh âm bỗng nhiên từ kế bên vang lên bên tai, Trần Tâm ổn định tâm thần quay đầu nhìn lại, sau đó sửng sờ ra.
" Mày là Dương Lâm ?." Cậu dò hỏi giọng nói có chút không xác định.
" Ân là tao Dương Lâm siêu cấp đẹp trai đây, bạn tốt của mày thế nào, mê sảng quên luôn tao à."
Dương Lâm quái dị hỏi.
" Không không, tao có chút hơi nhức đầu thôi."
Trần Tâm xua tay ra hiệu mình không sao.
Lúc này Trần Tâm nhìn rõ ràng trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên đây là lớp học cấp ba của mình, nhưng tại sao cậu lại ở đây.
Trần Tâm là một nhân viên văn phòng 29 tuổi, có cha mẹ và một em trai năm nay cũng đã 20 tuổi học đại học, cậu nhớ rõ tối hôm đó sau khi tan ca trên đường trở về, khi đi qua đèn xanh cậu bị một xe tải đâm trúng, sau đó không có sau đó.
Khi đó cậu hoàn toàn đã mất đi ý thức, khi mở mắt ra thì đã xuất hiện ở phòng học cấp ba năm xưa.
" Không lẽ đây là trùng sinh trong truyền thuyết, không đúng thường kẻ trùng sinh thường là tiên tôn hay mấy tên ăn hại liếm chó bị hại chết mới trùng sinh đô thị trang bức đánh mặt, còn mình thì có cuộc sống giản dị đến mức bình thường, cha mẹ hạnh phúc, em trai tài giỏi, mình cũng vừa mới quen một em gái xinh chuẩn bị hẹn hò, thế mắc cái quái gì phải trọng sinh chứ."
Trần Tâm âm thầm nghĩ.
" Thôi đành chịu, dù sao cũng qua rồi than vãn cũng chẳng thể nào trở lại như cũ được, sống qua một lần thì lần này sống tốt hơn, cưới một cô vợ sinh một đứa cháu cho cha mẹ sớm ngày ôm cháu, kiếp trước cắm đầu vào công việc nên đến 29 tuổi vẫn chưa lấy vợ lần nào về điều bị hối đến khổ."
" Khụ khụ các em tập trung, tôi có một thông báo quan trọng chuẩn bị tuyên bố."
Lúc này đứng trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm Lý Văn lớn tiếng nói hấp dẫn chú ý của toàn bộ học sinh trong phòng.
Trần Tâm cũng chú ý đến nhưng cậu không để ý lắm, nghĩ chắc là thông báo việc thi đại học này nọ mà thôi, với trình của cậu dễ như ăn kẹo. ( Kẹo dừa ).
Thấy học sinh trong phòng toàn bộ hướng ánh mắt về phía mình, Lý Văn gật đầu hài lòng sau đó nói.
" Cuối tuần này trường chúng ta sẽ có nghi thức thức tỉnh dị năng, cho nên lúc đấy các em phải chuẩn bị tinh thần và đến đúng giờ thực hiện nghi thức, nếu đến trễ thì phải chờ đợi năm sau hoặc đến công hội thức tỉnh, nhưng giá cả thức tỉnh ở công hội thì học sinh bình thường sẽ không thể nào đáp ứng được, cho nên các em phải nắm chắc cơ hội này, được rồi ai còn gì không hiểu không."
Đợi lúc lâu không thấy ai hỏi thì bắt đầu tiết học.
Còn về Trần Tâm cậu hiện tại không hiểu những lời vừa rồi là gì, từng chữ nghe lọt vào tai tổng hợp lại thì không hiểu được nghĩa.
" Dị năng gì chứ đừng đùa."
Lúc này trong đầu Trần Tâm xuất hiện những mảnh vỡ ký ức, cậu lập tức ôm đầu sắc mặt trắng bệch.
Ngồi kế bên Dương Lâm thấy vậy giật mình quan tâm dò hỏi.
" Trần Tâm mày bị làm sao vậy, có cần đi phòng y tế không."
" Không sao tao có chút nhức đầu mà thôi."
" Được chưa chắc chắn là không sao đấy, nếu cảm thấy không ổn thì nói tao dẫn đi phòng y tế."
" Ok ok."
Thấy Trần Tâm kiên quyết không chịu đi, Dương Lâm bất đắc dĩ quay lại tiếp tục học.
Còn Trần Tâm bây giờ không có tâm tư học tập, cậu soạn lại ký ức trong đầu sau đó hấp thu dần dần.
" Leng keng , leng keng."
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người trong lớp rời đi, Trần Tâm cũng chuẩn bị về thì Dương Lâm cùng ba học sinh khác tiến đến.
" Ê cu đi nét không, hôm nay tao bao thiếu một tay to leo rank đây."
Trần Tâm khoé miệng giật một cái, bình thường thì cậu chắc sẽ đi, nhưng sau khi tiêu hoá tin tức thì cậu muốn về nhà chuẩn bị cho cái nghi thức kia.
" Hôm khác đi bữa nay tao hơi mệt, với lại nên chuẩn bị tinh thần cho cuối tuần nay nữa chứ."
Nghe vậy bọn Dương Lâm đành tiếc nuối rời đi.
Không còn ai làm phiền, Trần Tâm dạo bước ra khỏi trường, trên đường trở về cậu quan sát nhà cửa xung quanh vẫn quen thuộc như xưa, dời mắt nhìn ra xa nơi đấy xuất hiện những bức tường thành màu đen khổng lồ cao hơn 60 mét.
" Quả nhiên nơi đây không phải thế giới cũ nữa rồi."
Đi qua vài đoạn đường quen thuộc, Trần Tâm cuối cùng cũng trở về nhà, đi vào trong cậu tắm rửa, sau đó từ tủ lạnh lấy ra thức ăn chế biến đơn giản sau đó ăn no.
Trở về phòng cậu nằm ngửa lên giường, trong lòng suy nghĩ về tương lai của mình.
Trong ký ức Trần Tâm phát hiện, thế giới này hoàn toàn khác biệt và cậu biết bản thân không phải trùng sinh mà là xuyên không.
Xuyên qua đến thế giới quái thú và dị năng, thế giới này hơn một ngàn năm trước vẫn là một thế giới bình thường, có những quốc gia và khoa học phát triển không khác gì kiếp trước, nhưng một ngày một quả thiên thạch khổng lồ đang rơi vào trái đất.
Các quốc gia rơi vào tình trạng hỗn loạn, và quyết định cuối cùng của liên hợp quốc là dùng bom hạt nhân bắn hạ nó.
Nhưng khi thiên thạch chạm vào bầu khí quyển nó lập tức tan rã, hoá thành những hạt sáng rơi xuống, khác với vẻ đẹp của mình hạt sáng khi tiếp xúc với con người, thú vật thì những điều kinh khủng xảy ra.
Thú hoang hay vật nuôi, gia súc, động vật bò sát điều biến đổi, bọn chúng hoá thành những quái thú ghê rợn và hung tàn, bọn chúng như những quái vật khát máu tàn sát và phá hủy mọi thứ xung quanh.
Con người khi tiếp xúc thì lập tức hoá thành thây ma, nhân loại lúc đó nhỏ bé và trở nên bất lực, danh hiệu kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn bị đẩy xuống dưới cùng.
Trải qua trăm cay ngàn đắng, nhân loại phát hiện ra được thứ để thay đổi cục diện bế tắc, hắc thạch hay được con người đặt cho cái tên thức tỉnh thạch.
Nó được phát hiện ở gần một không gian hầm ngục, khi một người chạm vào hắc thạch sẽ truyền cho kẻ đó một nguồn năng lượng, đánh vỡ một rào cản và khi đó dị năng ra đời.
Sau này khi khoa học phát triển, những giáo sư phát hiện trong cơ thể con người có thêm một loại gen ẩn, khi tiếp xúc với hắc thạch mới có thể kích hoạt nó và nguồn gốc dị năng từ đó sinh ra, nhiều nghiên cứu cho ra kết quả, gen ẩn được thêm vào con người khi tiếp xúc với hạt sáng của thiên thạch.
Những tường thành được dựng lên, từ đời này sang đời khác, trên thế giới này không còn cái gọi là quốc gia chỉ có những thành trì, không ai biết có bao nhiêu thành trì trên trái đất, nhưng người ta phát hiện trái đất diện tích lớn hơn khi xưa rất nhiều.
Trở lại hiện tại, Trần Tâm xuyên qua thế giới này cha mẹ vẫn còn nhưng làm việc tại quân đội của thành trì, công việc giám sát động tĩnh bên ngoài thành trì qua máy tính, do những máy bay không người lái thăm dò, mặc dù công việc nhẹ nhàng nhưng lại dày đặc, ít khi trở về cùng hai anh em, em trai của cậu năm nay 9 tuổi, chỉ là một thằng nhóc cấp một mà thôi.
" Không biết mình sẽ thức tỉnh dị năng gì, ít nhất phải có sức chiến đấu nếu không làm sao sống sót trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm như vậy đây haizz."
Thở dài một hơi, sau đó cậu nhớ ra gì đó sau đó phấn chấn lên.
" Không sao xuyên qua thì chắc chắn sẽ có hệ thống, hệ thống chỉ có thể đến trễ chứ không thể nào vắng mặt a ha ha ha."
Cười lớn phát tiết nội tâm xao động, Trần Tâm liền ỉu xìu xuống, mặc dù xuyên không nhưng cậu không chắc hệ thống sẽ hiển linh.
" Ting, phát hiện chủ ký sinh đang mong nhớ hệ thống."
" Bắt đầu tiến hành khoá lại, chủ ký sinh có đồng ý hay không."
Trần Tâm bật người dậy khoé miệng nhếch lên, sau đó không do dự ấn đồng ý.
" Ting tiến hành khoá lại."
" Khoá lại thành công, bây giờ hệ thống và linh hồn ký chủ hoá thành một, khi ký chủ linh hồn bị hủy diệt, hệ thống sẽ tiêu tán theo."
" Ting chào mừng ký chủ đến với hệ thống quay thưởng, phát quà lần đầu được x10 lần rút thưởng."
Nghe âm thanh máy móc bên tai vang lên, Trần Tâm nở một nụ cười.
" Dị thế giới ta Trần Tâm đến đây."
Hết chương chờ thêm chương.