Chương 51: Chương 51: Tới đường 101, bài ma thuật tơi tay

Chương 51: Tới đường 101, bài ma thuật tơi tay

"Ngươi tỉnh rồi."

Hà Du lúc này đang cho Bùi Tuấn Anh băng bó vét thương, nhìn hắn mở mắt liền mỉm cười mở miệng nói.

Ba người Nguyễn Phàm, Trần Khải, Tương Kiến ở bên ngoài chuẩn bị buổi chiều cũng bỏ xuống công việc trong tay đi tới xem.

"Ha-ha-ha tiểu tử ngươi đã ngất xỉu ba tiếng rồi a."

Tương Kiến ha ha mỉm cười đập vào vai Bùi Tuấn Anh một cái, làm cho hắn đau nhe răng nhếch miệng.

"Cảm ơn mọi người giúp ta chữa thương."

Bùi Tuấn Anh khó khắn mở miệng khàn khàn nói, Trần Khải cầm trên tay một cốc nước đưa cho hắn.

"Cảm ơn."

Tiếp nhận cốc nước, Bùi Tuấn Anh mở miệng nói, sau đó một hơi liền uống sạch.

"Không có gì, dù sao cũng là đồng bạn của chúng ta nghiêm túc quá mức."

Hà Du nói nhìn về phía Nguyễn Phàm, hắn lúng túng mỉm cười mở miệng nói rằng," Xin lỗi."

Bùi Tuấn Anh lắc đầu mở miệng nói rằng," Ta không trách ngươi, quyết đấu là phải dốc hết toàn lực, ta cảm nhận được Nguyễn Phàm ngươi coi trong ta mới như thế."

Bầu không khí vô cùng ấm áp, Bùi Tuấn Anh mặc dù chỉ vừa nhận biết nhóm người Nguyễn Phàm không được bao lâu, nhưng lại bị mị lực của hắn cho tin phục, cùng với lòng dạ rộng lớn.

"Khoang hãy nói chuyện, chúng ta ăn cơm trước đã."

Trần Khải đi tới nồi canh vẫn còn đang nấu mở miệng nói rằng, Hà Du ôn nhu mở miệng nói rằng," Tuấn Anh, Trần Khải nấu ăn rất ngon, ngươi sẽ rất thích."

Bùi Tuấn Anh lúc này cũng cảm nhận được đói bụng, liền hướng bàn ghế đi tới.

Không bao lâu, đồ ăn cũng đã được bưng lên, nhìn phong phú như thế đồ ăn, Bùi Tuấn Anh không nhin được nuốt một ngụm nước bọt, hương thơm tán phát ra làm cho hắn cảm thấy vô cùng muốn ăn.

"Đứng khách khí, ăn nhiêu tùy thích, tà còn có làm dư một chút."

Trần Khải mở miệng nói rằng, sau đó vì mọi người bới một chén cơm.

Bùi Tuấn Anh nhẹ gật đầu, năm người ăn không nói chuyện, không bao lâu, thức ăn trên bàn từ từ giảm bớt, cho tới một con cá chiên bị Nguyễn Phàm ăn xong về sau, đồ ăn trên bàn cũng đã không còn.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Bùi Tuấn Anh ngồi trên ghế nở nụ cười cảm tạ, Tương Kiến mở miệng nói rằng," Không cần cảm tạ, ngươi chỉ cần giúp chúng ta rửa đống đồ này là được."

Phanh

"Đừng nghe hắn nói bậy, Tuấn Anh ngươi ngồi đây nghĩ ngơi đi."

Tương Kiến ôm đầu ủy khuất không dám phát ra tiếng, ta chỉ là nói chuyển cười mà thôi.

Bùi Tuấn Anh khóe miệng khẽ quất nhẹ đầu, nhìn cô nàng này mặt ngoài ôn nhu nhưng cũng bạo lực dữ.

7 giờ tối, nhìn sắc trời đã không còn sớm, mọi người bắt đầu lấy liều dựng lên, không bao lâu năm cái liều nhỏ được dựng trên mặt cỏ mênh mong.

Sau khi dựng xong, nằm người đi ra ngoài ngồi trên ghế bên ngoài bắt đầu quan sát cảnh đêm, kế bên là một đống đồ ăn vặt cùng nước uống.

Cảm nhận được gió mát thổi qua người, Bùi Tuấn Anh thoải mái nhìn mọi người ở đây mở miệng hỏi," Không biết các ngươi tại sao muốn đến đường 101."

Nguyễn Phàm nằm trên mặt cỏ mở miệng trả lời," Chúng ta đang đi du hành, thu thập lá bài trắng để tham gia quyết đấu đại tái năm nay."

Bùi Tuấn Anh kinh ngạc mở miệng nói rằng," Thật không nghĩ tới, Nguyễn Phàm ngươi đã bắt đầu đi du hành rồi sau, ta qua năm mới đến tuổi mới có thể đi."

Mọi người mỉm cười cũng không có giải thích, sau đó mọi người vừa ngắm phong cảnh vừa nói chuyện phím.

Đi qua một phen trò chuyện, mọi người mới biết Bùi Tuấn Anh lại là con của chủ nong trại sữa dê mà bọn họ nói lúc vừa lên thác nước, hiện giờ hắn đang học đại học năm cuối.

...

Năm 2425 tháng 8 ngày 15 thứ hai

4 giớ sáng hôm sau.

Lúc này mọi người đều đã thức dậy dọn dẹp xong liều của mình, Trần Khải thì chuẩn bị buổi ăn sáng.

Không bao lâu, mọi người cũng tới giúp một tay bưng đồ ăn lên bàn, sáng sơm ăn một trứng ớp la, bánh mỳ cũng với một ly sữa tươi thế là đủ rồi.

"Cảm ơn mọi người vì hôm nay chiêu đãi."

Trợ giúp bọn người thu dẹp đồ đạc vào ba lô về sau, Bùi Tuấn Anh đứng lên mỉm cười mở miệng nói cảm tạ.

Tới đây cũng đã nói lời chia tay, bọn người Nguyễn Phàm bắt đầu cuộc hành trình của mình.

"Cuối cùng cũng đến đường 101."

Hà Du nhìn đường phố dòng người đi lại thì mở miệng nói rằng, bốn người bước vào đường dành cho người đi bộ, không bao lâu mọi người cũng đã đến Trung Tâm Khách Sạn ở nơi đây, sau khi xác nhận thân phận xong thì mọi người đi xuống một cái bàn ngồi xuống.

Bây giờ chỉ mới 9 giờ mà thôi, cho nên bọn người cũng không đối bụng, Trần Khải lúc này cầm ba lo đứng lên nhìn mọi người mở miệng nói rằng," Ta đi mua thêm vật tư, thức ăn thừa không có mấy."

Tương Kiến lúc này giơ tay mở miệng nói rằng," Ta đi với ngươi."

Trần Khải nhẹ gật đầu, nhìn hai người rời khỏi khách sạn, Hà Du dũi lưng một cái mở miệng nói rằng," Nguyễn Phàm, ta trở về phòng ngủ một giấy, khi nào xuất phát tới phòng gọi ra một tiếng."

"Được, ngươi nghĩ ngơi đi."

Nguyễn Phàm nhẹ gật đầu, nhìn nàng rời khỏi, hắn lúc này mới lấy điện thoại của tổ chức đạt được hôm qua ra, nhìn có một tin nhắn chưa đọc, hắn mở ra xem.

"Lại có nhiệm vụ à, thật đúng lúc ta đang không có gì làm."

Thu cất điện thoại vào ba lô, từ trong ba lô lại lấy ra một cái máy tính bắt đầu kiểm tra địa điểm của con mồi.

...

Không một khu hẻm nhỏ, một người đang ông nôm nốt lo sợ đứng ở nơi đó, Nguyễn Phàm mặc thân hắc y màu đen đột nhiên xuất hiện làm tên đó giật mình.

"Tiền đâu."

Tên đang ông từ phía sau lấy ra một hợp tiền mặc mở ra mở miệng nói rằng," Theo như giao dịch ta đã lấy đủ tiền, video đâu đưa cho ta."

Nguyễn Phàm lạnh lùng nhìn tên đàng ông đó một mắt, sau đó cầm một cuốn đĩa ném về phía đàng ông.

Người đàng ông luống cuống tay chân tiếp được, nhìn Nguyễn Phàm một mắt sau đó để va li xuống rồi đào tẩu.

Nguyễn Phàm sau khi đem tiền cất vào ba lô cũng hướng phía ngoài rời đi.

Một tiệm tạp hóa nào đó.

Nguyễn Phàm sau khi đi vào liền mở miệng nói," Anh em khỏe chứ."

Lão bản cửa hàng mỉm cười dẫn đầu đi vào bên trong, Nguyễn Phàm cũng theo sát phía sau.

Đợi cửa sau khi đống lại, Nguyễn Phàm mới từ trong ba lô lấy ra một sắp va li hồi nảy, lão bản cửa hàng đưa tay tiếp nhận va li kiểm tra xong liền để nó một bên.

Sau đó hắn đi vào một kệ để vô số bài ma thuật lấy xuống một hợp bài đưa cho Nguyễn Phàm mở miệng nói rằng," Yêu cầu của ngươi lão đại đã đồng ý, đây là những lá bài mà ngươi cần."

Nghe hắn nói như thế, Nguyễn Phàm có chút kinh ngạc, không ngờ sẽ có đáp án nhanh như thế.

Tiếp nhận hợp bài, Nguyễn Phàm khóe miệng hơi nở nụ cười mở miệng nói rằng," Giúp ta cảm ơn tới lão đại."

Nhân viên không vui không buồn nhẹ gật đầu, Nguyễn Phàm cho hợp bài vào ba lô sau đó liền đi ra ngoài, tiệp thể từ trên kệ lấy xuống một cây keo mút bỏ vào trong miệng.

Ngày hôm qua sau khi bàn giao nhiệm vụ, hắn còn được tổ chức phân phát một cái điện thoại riêng để liên lạc, bàn giao nhiệm vụ.

Hắn cảm thấy, nếu trong lúc thi hành nhiệm vụ mà sử dụng bộ bài của mình sẽ không quá tốt, nếu không may để con mồi chạy trốn sẽ rắc rối vô cùng.

Cho nên hắn tối hôm qua muốn một số lá bài tạo thành một bộ bài riêng để chấp hành nhiệm vụ, nhưng không ngờ mới qua một ngày yêu cầu của hắn đã được chấp thuận.