Chương 19: Chương 19: kết thúc

Chương 19: kết thúc

Sự đau đớn kích thích làm lý trí của Bộ An Phú trở lại, hắn lúc này nhìn thấy tình cảnh này liền một mặt hoảng sợ nhìn về phía hai con rồng vẫn chưa tấn công.

"Ta chịu thua, Nguyễn Phàm ta chịu thua, bỏ qua cho ta đi.."

Bộ An Phú vì mạng sống liền quỳ xuống, ầm ầm dập đầu xuống đất hướng Nguyễn Phàm cầu xin tha thứ.

Nguyễn Phàm trên mặt không thấy một tia tâm tình biến hóa, hắn giơ tay lên mở miệng nói ra," Starliege Seyfeft, Schwarzschild Limit Dragon tấn công trực tiếp..."

"Vị đồng học này, ngươi xem trên mặt mũi của ta có thể hay không tha cho hắn một mạng."

Lúc này một âm thanh hùng hậu từ bên ngoài kết giới truyền đến, Nguyễn Phàm nghiên đầu qua nhìn người nói chuyện một mặt không buồn không vui mở miệng hỏi," Ngươi là ai."

Nam tử trung niêm lúc này nghe vậy mà còn có học viên không biết mình thì hơi kinh ngạc một chút, nhưng rồi bình tĩnh trở lại mở miệng nói ra," Ta là phó hiệu trưởng của Trường Trung Học Cà Mau, tiểu bằng hữu, tha cho hắn một mạng thế nào."

Nam tử trung niên tham dò mở miệng nói ra, hắn chỉ là xuất phát không muốn cho các hài tử nơi đây nhìn thấy máu tanh cho nên mới mở miệng nói ra, nếu là ở bên ngoài hắn cũng sẽ không quản.

Nghe được là Phó hiệu trưởng về sau, Nguyễn Phàm mới nhớ tới người này, học bỏng của mình còn là đối phương trao tặng cho.

Nghĩ một hồi lâu, Nguyễn Phàm mở miệng nói rằng," Được thôi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."

Phó hiệu trưởng lúc này trầm mặt không nói lời nào, hắn cũng coi như ngầm đồng ý.

"Lên đi tấn công trực tiếp người chơi."

Ngao ô

Oanh

Bộ An Phú cánh tay đeo quyết đấu bàn bị chiếc đuôi nhỏ bé của Starliege Seyfeft cắt đi xuống.

(Bộ An Phú LP 0)

(Nguyễn Phàm WIN)

Trận đấu kết thúc, kết giới xung quanh cũng từ từ tiêu tán, trên người Bộ An Phú lúc này vậy mà toát ra một đạo lưu quang hướng Nguyễn Phàm lao tới.

Tốc độ quá nhanh, mọi người chỉ thấy một đạo lưu quang lóe lên một cái liền biến mất.

"Vừa rồi đó là cái gì."

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Phàm, vì đạo lưu quang kia biến mất khi đụng trúng vào người hắn.

Trong thế giới tinh thần của Nguyễn Phàm, lúc này một thân ảnh đang bị một con rồng toàn thân đen nhánh đè xuống đất.

Rống..

Laviathan Dragon táo bạo ngừa đầu lên gào thét giận dữ, Nguyễn Phàm đi tới ngồi xuống trước mặt nó mỉm cười mở miệng hỏi," Laviathan, bây giờ ngươi chỉ có hai con đường, một là nhận ta làm chủ, hai là biến mất."

Nói "biến mất" hai chữ, Nguyễn Phàm ánh mắt lạnh lùng nhìn dưới đất chật vật Laviathan Dragon.

Ngao ô

...

Bên trong thế giới tinh thân giao lưu mặc dù chỉ qua 30 giây nhưng ở bên ngoài chỉ thoáng cái chớp mắt.

Nguyễn Phàm hài lòng mỉm cười, trong tay hắn lập tức xuất hiện một lá bài ánh sáng.

Ánh sáng tán đi, lá bài Number 17: Laviathan Dragon đã nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

Cất kỹ lá bài, Nguyễn Phàm nhìn cũng không nhìn Bộ An Phú một cái, hắn hướng lớp của mình đi.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sủng bái nhìn theo hắn, lúc này Trần Khải, Hà Du cùng Tương Kiến ba ngươi đi tới bên người Nguyễn Phàm.

"Nguyễn Phàm, trận đấu vừa rồi ngươi rất là đẹp trai."

Hà Du mỉm cười nhìn Nguyễn Phàm mở miệng tán thưởng, Tương Kiến cũng mở miệng nói ra," Nguyễn Phàm, ngươi có thời gian hay không chỉ ta cách có thể chơi hay như ngươi."

Nguyễn Phàm mỉm cười mở miệng nói rằng, " Có thời gian ta dậy cho các ngươi vài chiêu, Trần Khải ngươi làm sao."

Nguyễn Phàm chú ý tới Trần Khải không theo sau thì nghi ngờ quay đầu mở miệng hỏi, Trần Khải giật mình lắc đầu theo kịp mở miệng nói ra," Không có gì, chỉ là cảm thấy người không khỏe."

Mọi người cũng không hỏi gì thêm, Trần Khải nhìn về phương hướng một người nam tử đang đứng.

"Em trai ngu xuẩn của ta, cuối cùng cũng để ta tìm được ngươi."

Trần Đào nhe răng nở nụ cười mở miệng nói rằng, thân ảnh của hắn chớp mắt vậy mà biến mất không thấy.

"Tại sao hắn có thể đi tới nơi đây cơ chứ, lần này phiền phức lớn rồi."

Trần Khải trong lòng nặng nề thầm nghĩ trong lòng, hắn thật ra là tiểu thiếu gia của Trần gia, vì một số nguyên nhân cho nên hắn từ trong nhà trốn đi ra ngoài.

Bây giờ vị trí đã bị bại lộ, cho nên trong lòng Trần Khải cảm thấy phiền phức muốn chết.

Chớp mắt cũng đã tới giờ ăn chưa, trong nhà ăn.

"A di cho chúng ta bốn phần cơm sườn, bốn phần thịt kho tàu, bốn phần canh thịt và bốn phần cơm thêm."

Hà Du đi tới chỗ A di phân phát thức ăn mở miệng nói rằng, phân phát thức ăn A di mỉm cười mở miệng nói rằng," xinh đẹp nữ hài ngươi chờ một chút."

Không bao lâu, bốn người Nguyễn Phàm, Trần Khải, Tương Kiến cùng Hà Du riêng phần mình bưng phần thức ăn đi tới chỗ ngồi ngồi xuống.

Bốn người bụng đói meo vang, cũng không nói nhiều liền cầm đũa muỗng lên bắt đầu ăn.

"Các ngươi cuối tuần có an bài gì hay không."

Đang trong lúc ăn, Hà Du dừng lại động tác trong tay nhìn đám người Nguyễn Phàm mở miệng hỏi.

Thấy duy nhất nữ tính mở miệng nói chuyện, ba nam nhân vẫn rất cho mặt mũi cũng dừng lại động tác trong tay, Tương Kiến không nghĩ ngợi mở miệng nói rằng," Ta không có gì an bài hết, có chuyện gì sao."

"Ta cũng không có gì."

Nguyễn Phàm cũng lắc đầu bảo cũng như trên ý kiến, Hà Du mỉm cười mở miệng nói rằng," Như vậy thật tốt."

Vừa nói, nàng từ trong ba lô của mình lấy ra ba tấm thiệp hồng đưa cho ba người mở miệng nói rằng," Thứ bảy tuần này là sinh nhật của ta."

Ba ngươi liền hiểu mỉm cười gật đầu, Tương Kiến mở miệng nói rằng," Thì ra là Hà Du sinh nhật sao, cho dù ta có bận cũng phải bỏ chúng qua một bên."

Nguyễn Phàm cũng mỉm cười mở miệng nói rằng," Ngươi yên tâm, sinh nhật của ngươi ta sẽ đi."

Trần Khải giả làm đà điểu không nói chuyện, bị ba người nhìn chằm chằm, hắn bất đắc dĩ gãi đầu mở miệng nói rằng," Được rồi được rồi, ta sẽ đi, phiền phức muốn chết."

Hà Du lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, bốn người lại tiếp tục làm chính sự của mình.

Sau khi ăn cơm trưa xong, là thời gian nghĩ ngơi của học viên cùng giáo viên, cả bọn bón người Nguyễn Phàm lúc này đang ngồi trên một cái bàn lật bộ bài của mình cho hắn xem xét.

Nguyễn Phàm cũng nghiêm túc nghiên cứu bộ bài của ba người, hắn kinh ngạc phát hiện ba người Trần Khải vậy mà đều là bộ bài chiến thuật rất tốt, hắn lúc này chỉ cần góp vài ý kiến cho bọn họ nên đổi bài như thế nào là được, cả ba bộ bài đều đã rất hoàn hảo.

Ba người được hắn đánh giá như thế đều rất vui vẻ, Trần Khải giống như không ngoài ý muốn Nguyễn Phàm nói như thế, hắn càng đáng giá cao Trần Khải vài phần.

Nữa tiếng cuối cùng cũng trôi qua, khóa học buổi chiều cuối cùng cũng đã đến, hôm nay học chỉ toàn là lý thuyết cho nên Nguyễn Phàm được một ngày thư giản.

Tố chất thân thể sau khi gia tăng, hắn cảm giác học hành đã trở nên rất đơn gian, trí nhớ của hắn cũng không tính là nhìn một cái là đã không quên được, nhưng nhìn nhiều hai ba lần cũng không chênh lệch gì nhiều.

Điểm quyết đấu đã có thêm 10 điểm nữa, hắn không nghĩ ngợi liền dùng 10 điểm thêm vào thể chất của mình.

"Đinh:

Ký chủ Nguyễn Phàm

Niên linh 15

Tố chất thân thể 17 ( Người bình thường vì 10 )

Sức mạnh 15 ( Người bình thường vì 10 )

Tốc độ 16 ( Người bình thường vì 10 )

Nhan trị 94 ( Max 100 )

Kỹ năng 0

Bộ bài Galaxy-Eyes Tachyon 42 lá bài

Điểm quyết đấu 10

"Thì ra thể chất càng lên cao càng cần nhiều điểm quyết đấu để đề thăng sao."