Chương 5: Nụ Hôn Trong Thảm Họa

Tật Tinh Lang đã nhớ kỹ mùi của Liễu Như. Nó cẩn thận mang theo Mạc Phàm đang mê man trên lưng tiến về phía trước.

Khu vực này không gặp phải Nhục Khâu Thi Thần và bọn con trong bụng nó. Nơi này khá an toàn, căn bản không bị bọn vong linh đánh chiếm, nên việc di chuyển cũng khá thuận lợi.

Mạc Phàm cứ thế nằm trên lưng của Tật Tinh Lang mà ngủ.

Mạc Phàm quá buồn ngủ, nếu không được bổ túc một ít tinh thần thì ngay cả sơ cấp ma pháp hắn đều không dùng được , vừa luyện thành thần công liền chết , này không khỏi quá làm người ta sợ hãi a!

Tật Tinh Lang mang theo Mạc Phàm đi đến một khu dân cư cũ, những người ở đây phần lớn đã di tản hết. Bất chợt có thể nhìn thấy những thân ảnh trong ngõ hẻm chợt lóe lên , rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi. . . Quá nửa là người ở khu khác trốn tới đây , thấy nơi này tương đối an toàn nên tìm một chỗ để tạm lánh nạn.

Thực tế vong linh quân đoàn do Hài Sát Minh Chủ và Sơn Phong Chi Thi suất lĩnh mới là đáng sợ nhất. Có thể giờ khắc này Sát Uyên đã di chuyển đến gần tòa thành lắm rồi , nó chậm rãi đem cả tòa thành từ từ từng bước cắn nuốt.

Thời gian qua không được quá lâu , toàn bộ thành thị như đã biến thành trụ sở của bọn vong linh. Ngoại trừ Nội thành, nơi đây như một hòn đảo biệt lập, với cả một biển vong linh, xác sống xung quanh!

Mạc Phàm cần phải xác định được vị trí củ bạn bè hắn ở trong vòng vây của bọn vong linh, trước khi bọn nó tràn vào thành và hắn không muốn bị động ngồi đây đợi chờ tin tức.

Học pháp thuật , theo đuổi cảnh giới đỉnh cao , không phải chỉ là nâng cao thực lực của mình , mà quan trọng hơn chính là ở trong cái thế giới loạn lạc này bảo vệ được những người mà bản thân mình yêu quý. . .

. . .

Ở một góc hẻm, Tật Tinh Lang trực tiếp hướng về căn nhà cuối ngõ đi đến.

Tật Tinh Lang cũng không đi vào một cách bình thường, nó trực tiếp nhảy qua bức tường chắn bằng đá, mạnh mẽ vượt qua môn chướng và đáp xuống ngay trong sân.

Mạc Phàm cả người bị xóc nảy lên, tỉnh cả ngủ.

"Nàng ở này?" Mạc Phàm dùng tay lau đi nước mưa trên mặt, trên xe ngủ hắn vẫn luôn cảnh giác, huống hồ bất cứ lúc nào bọn vong linh cũng có thể nhảy nhót đi ra.

Tật Tinh Lang chưa kịp trả lời , cửa phòng lập tức liền mở ra , một thiếu nữ thanh tân thoát tục Liễu Như đứng ở cạnh cửa , một mặt mừng rỡ chạy tới ,  nhào vào lồng ngực Mạc Phàm.

"Có người bắt nạt ngươi?" Mạc Phàm cảm giác Liễu Như có chút không đúng , cau mày hỏi.

Ánh mắt của hắn quét qua , trợt phát hiện trong sân còn có 3 tên nam tử lưu manh khác đang bị trói vào cột, Mạc Phàm lúc này tức giận muốn điên lên rồi!

Ba tên lưu manh kia cả người choáng váng , nếu không phải toàn thân bị trói chặt, họ đều sẽ cho quỳ xuống van xin Liễu Như nữ hiệp giải oan.

Bọn họ nào bắt nạt Liễu Như , thực sự là Liễu Như đem ba người bọn hắn chỉnh đến muốn hô cô nãi nãi tha mạng a.

"Không phải bọn họ. . . Vào trong phòng rồi nói." Liễu Như đem Mạc Phàm mang vào trong nhà , trong phòng có một cái giường sưởi , rất ấm áp , vừa vặn hóa giải một chút mệt nhọc của Mạc Phàm lúc trước, ở ngoài mưa lạnh như vậy, coi như Hỏa Hệ pháp sư cũng chịu đựng không được.

"Trông ngươi rất suy yếu." Mạc Phàm nói.

"Hừm, ta bị thương , tổn thất rất nhiều bản nguyên huyết dịch." Liễu Như gật gật đầu , lập tức đem việc chính mình bảo vệ Hoa Thôn các thôn dân , cùng với phương cốc miêu tả một lần.

Liễu Như biết Mạc Phàm sẽ đến tìm mình , vì lẽ đó mặc dù Tử Sắc Cảnh Giới xuất hiện nàng cũng không hề rời đi , liền ở ngay đây chờ hắn , thực sự là nàng hiện tại có chút suy yếu , sức mạnh không nhú trước , không dám mạo hiểm nhiên đi ra ngoài tìm Mạc Phàm.

"Còn tưởng rằng tìm tới ngươi , ta liền an toàn một ít. . ." Mạc Phàm cười khổ nói rằng.

Lúc này Mạc Phàm tâm tình không khác gì bảy ngày quốc khánh ngàn dặm xa xôi đến thăm bạn gái , dự định làm những việc đáng xấu hổ cùng nhau, kết quả là lại vào đúng ngày bạn gái biến thành Vua Mặt Trăng.

"Nhưng có ngươi ở đây, rất nhanh ta liền có thể khôi phục a!" Liễu Như thấy dáng vẻ đó của Mạc Phàm, trong đôi mắt loé lên ánh sáng, nàng giống như một nữ vương đang vô cùng phấn khích khi dụ được "con mồi" của mình vào bẫy!

Mạc Phàm chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra , một hương thơm say đắm lòng người liền xông vào mũi, một đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng hôn vào cổ hắn,  cảm giác phê phê cả người như bị điện giật.

Liễu Như không muốn đợi lâu hơn nữa , dù sao bản chất của nàng vẫn là Huyết tộc , không Huyết tộc nào có thể kìm hãm được ham muốn uống máu của mình, nàng đã tự kìm chính mình không hút máu những  tên nam nhân dơ bẩn kia, bây giờ có Mạc Phàm ở đây, nàng đã không còn có thể nhẫn nại thêm nữa.

"Ngươi chờ ta nằm. . . Ác!" Mạc Phàm chưa nói hết câu , toàn thân tê dại một trận.

Đổi lại trước đây , quá nửa là Mạc Phàm trong lúc ngủ bất tri bất giác hiến huyết ,Liễu Nhu không muốn làm hắn tỉnh giấc , nhưng giờ đang trong tình trạng cấp bách, huyết tề này chỉ có thể giúp Huyết tộc giải tỏa một chút, còn lâu mới hiệu quả bằng máu tươi, huống chi Liễu Như là thông qua huyết dịch của Mạc Phàm mà biến thành Huyết tộc, máu của Mạc Phàm đối với nàng mà nói chính là bản nguyên huyết thống.

Vừa rồi gặp nhau Liễu Như có chút tiều tụy, ấn tượng đầu tiên của Mạc Phàm đối với nàng chính là sự xinh đẹp tuyệt trần, nàng như cây một phong, hốc hác tiều tụy do đã mất quá nhiều nước. Cơn khát máu khiến nàng lộ ra như một con báo hoang dã, đem Mạc Phàm đè ép trên tường mà ngấu nghiến!

Cả người hắn đang mất máu, nhưng ở nơi nào đó trên cơ thể lại không giống như là đang thiếu máu a, trước đây đều là Mạc Phàm thừa dịp Tâm Hạ không chú ý , một con sói đói vồ phải cừu non, đem nàng đặt ở trên ghế salông hoặc là trên giường mà làm một trận táng tận thiên lương, ai biết ngày hôm nay chính hắn lại cũng bị như vậy , dĩ nhiên. . . Lại vẫn rất sảng khoái, chẳng trách Tâm Hạ xưa nay đều không có phản kháng , nha , nàng phản kháng cũng rất vô lực.

Nước mưa rơi vào trên mái ngói tạo thành tiếng vang lanh lảnh , ở ngoài đường lớn thỉnh thoảng có tiếng rít gào của một con vong linh đói bụng vang vọng vào hẻm nhỏ trong này, những đám mây mang khí tức tử vong có thể nhìn thấy ở khắp nơi, bao phủ toàn bộ những tòa nhà cao tầng. . . Nhưng nó cũng không ngăn được sự ấm áp dễ chịu trong căn phòng nhỏ kia, nơi mà đôi nam nữ đang dính chặt vào nhau.

Mạc Phàm ngẩng lên, hắn cảm nhận được một hồi mưa gió sắp kéo tới , nhưng còn chưa kịp vứt bỏ hết những tai ương trong đầu thì Liễu Như đã dừng lại.

"Không còn?"

Mạc Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cúi đầu , chưa hết thòm thèm nhìn Liễu Như.

"Ngươi nghĩ sao?" Liễu Như cũng ngẩng đầu nhìn hắn, lúc đầu đôi môi nàng còn có chút tái nhợt bây giờ đã trở nên đỏ hồng.

"Há, thật nhanh." Mạc Phàm mặt lộ vẻ lúng túng nói.

"Ngươi cũng rất mệt , ta nào dám hút quá nhiều máu. . ." Liễu Như vẻ mặt thành thật mà nói , "Hơn nữa ngươi không phải còn dùng ngón tay chọc ta sao, ?"

Nói xong câu đó , Liễu Như hướng mắt nhìn sang bên cạnh, hai tay của Mạc Phàm vẫn còn đang nâng lên trên không trung...

Bốn mắt nhìn nhau , Liễu Như nhất thời hai gò má liền đỏ như gấc.

Mạc Phàm nở nụ cười ngờ nghệch, con mắt nhìn đăm đăm ra bên ngoài , hôm nay là cái ngày gì. . . Thời tiết như cứ* , mưa rào xối xả , hàn khí bức người , ngón tay? Vậy của hắn cũng chỉ giống như hai cái ngón tay nhỏ bé a!

(đoạn ngón tay này thật sự mình không hiểu, dù đã tham khảo cả bản Eng, xin lỗi nha mn!)

"Ngươi. . . Ngươi...ma năng của ngươi hình như đã hết rồi , ta. . . Ta có thể giúp ngươi." Thanh âm Liễu Như nhỏ như tiếng muỗi.