Dịch: Hoangquocviet
Edit: Thiên Hạ Địa Thượng
Đoàn người cuối cùng đã dần đi đến khu vực trung tâm, việc Mạc Phàm ở lại trên cao cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nên hắn quyết định ở lại an bài phía sau, dù sao kế hoạch này cũng được đề ra quá mức vội vàng.
Bất đắc dĩ, Mạc Phàm chỉ có thể từ chỗ cao nhảy xuống, phụ trách bảo vệ phía sau đám đông.
Thật ra thì đoàn bảo vệ cũng không muốn làm việc này, pháp sư thì cũng là con người, cản lại ở phía sau như vậy tuyệt đối là một công việc vô cùng nguy hiểm, tùy thời đều có thể bị bọn vong linh vây chặt xung quanh.
Phía cuối đoàn người là nơi nguy hiểm nhất, số người tử vong cao hơn nhiều so với hai bên, nếu không có Mạc Phàm cùng Tật Tinh Lang thủ ở chỗ này, phần đuôi đoán chừng là đã bị đám vong linh xâm nhập vào cắt đứt ở giữa đường rồi.
Một khi để cho vong linh tràn vào thì đám người tách đoàn kia sẽ không bất kỳ cơ hội sống sót nào.
"Khách!"
Mạc Phàm một lần nữa bóp vỡ một viên vong linh kết tinh, tinh vân trong ma năng chỉ khôi phục được một phần mười sáu, quả thực là cực kỳ ít ỏi.
Lượng ma năng này còn không đủ để hắn vẽ ra một đạo tinh đồ trung cấp, chỉ có thể miễn cưỡng sử ra Lôi Ấn để trì hoãn bọn vong linh phía sau.
Cũng may là có Tật Tinh Lang ở đó, nó sẽ tiêu diệt bất cứ con vong linh nào tiến tới chỗ Mạc Phàm, để cho hắn yên tâm triển khai ma pháp.
. . .
"Muội! ! ! ! !"
Cách đó không xa, một tiếng tiếng gầm gừ dữ dội truyền tới.
Kèm theo tiếng gầm đó là một cơn hắc phong cuồng bạo đánh về phía đoàn người đang chạy trốn, các phương tiện giao thông ở hai bên đều bị nó cuốn bay lên trời.
Đoàn xe bị đánh bay đi để lộ ra một con đường, Mạc Phàm nghiêng đầu nhìn sang chỗ đó, phát hiện cơn hắc phong này vậy mà đánh tới từ nơi cách đó tận một trăm thước, sau đó hắn lập tức biến sắc.
Nhục Khâu Thi Thần!
Vcl con Nhục Khâu Thi Thần này từ đâu chạy ra đây!
Con mẹ nó, tận hai tên pháp sư cao cấp mà cũng không thể chế ngự nó sao?
Sự xuất hiện của đầu vong linh cấp Thống Lĩnh này giống như một lưỡi đao cắt đứt đi hy vọng sống của mọi người. Nếu như để cho đầu sinh vật cấp Thống Lĩnh này đánh tới, không chỉ những người ở đây sẽ chết, mà ngay cả những người đi đầu cũng đừng hòng sống.
Nghĩ đến chuyện con Nhục Khâu Thi Thần này chuyển hóa toàn bộ toàn bộ những người ở đây thành khô lâu, Mạc Phàm liền cảm giác rợn tóc gáy một trận!
"Ám Ảnh pháp sư, mau mau sơ tán đám người. Hai chúng ta bị cuốn lấy, đầu Thi Thần kia muốn giết tất cả mọi người!" Tả Phong dùng tâm linh thuật truyền qua, trong thanh âm mang theo vô hạn sự tự trách cùng sợ hãi.
"Đáng chết, ngươi không nên để cho đồng bạn của ngươi rời đi." Mạc Phàm tức tối mắng to.
"Tin tức này nếu không được truyền về, người chết sẽ càng nhiều hơn!" Tả Phong nói.
"Nó xông đến rồi!" Mạc Phàm hô to một tiếng.
Hắc phong tiến tới vị trí cách đoàn người cách chừng năm mười thước thì dừng lại, Nhục Khâu Thi Thần rõ ràng không muốn dùng vũ lực để công kích họ, nó chỉ muốn dọn dẹp hết những phương tiện chắn đường mà thôi.
Chỉ thấy Nhục Khâu Thi Thần dồn lực vào chân sau, thân thể béo mọng của nó béo phì bắn về phía trước, mỗi một lần đều bắn ra xa năm sáu chục mét, khoảng cách mấy trăm mét đối với nó chỉ bằng mấy lần nhảy nhót mà thôi!
"Ngươi chạy mau, đừng hi sinh vô nghĩa!" Cấm Vệ pháp sư Tả Phong đuổi theo ở phía sau, đáng tiếc hắn bây giờ căn bản không thể thi triển ra ma pháp để cản bước con thi thần này được nữa rồi.
"Đông! ! !"
"Đông! ! ! !"
Mỗi lần Nhục Khâu Thi Thần nhảy ra một bước, nhà cửa hai bên đường cũng kịch liệt chấn động theo.
Kích thước cùng sức mạnh của con quái vật này khiến cho Mạc Phàm cảm giác như mình đang đối đầu với một ngọn núi đâm thẳng tới với tốc độ của một chiếc xe đua, sức ép khổng lồ của nó làm cho trái tim hắn đập rộn lên!
Trong đầu Mạc Phàm lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm.
Trốn!
Loại sinh vật này bây giờ Mạc Phàm căn bản là không thể đánh lại!
Nhưng vẫn còn mấy trăm người ở trên đường a.
Nhục Khâu Thi Thần một hớp liền có thể nuốt trọn hơn trăm người, một lần hắc phong, lại diệt thêm trăm người, sáu trăm người còn lại đoán chừng không đủ để cho con Nhục Khâu Thi Thần này giết chóc đã tay!
"Trốn đi, còn sống là còn tốt, đừng do dự, mau trốn đi!" Tả Phong dùng Thanh Âm Tâm Linh hô lớn với Mạc Phàm.
Chết đi thì sẽ không còn gì nữa, Tả Phong biết mình lần này phải gánh vác tội lỗi cực lớn, nhưng hắn càng không hy vọng cả đám pháp sư đầy triển vọng kia cũng sẽ chết theo.
Nếu như đám pháp sư chạy trốn bây giờ, hơn phân nửa là sẽ có thể sống sót. Mục tiêu của Nhục Khâu Thi Thần là đoàn người kia, nó muốn biến toàn bộ bảy trăm người thành đại quân khô lâu của nó, các pháp sư không thể cứ thế bị chôn cùng được!
. . .
Thiếu niên hệ chữa trị mặt mũi hoảng sợ nhìn về phía Nhục Khâu Thi Thần đang nhảy tới, trong lòng hắn đã tràn ngập sự tuyệt vọng.
Con quái vật kia là thứ loài người có thể chống lại sao?
Pháp sư mạnh đến đâu cũng không cách nào tạo ra lực lượng lớn như vậy được!
Một mảng lớn người đã bắt đầu hoảng loạn, bọn họ đều đã nhìn thấy Nhục Khâu Thi Thần.
Thân thể nó to lớn như vậy, không có ai là không nhìn thấy. So với Nhục Khâu Thi Thần, đám hủ thi, ác quỷ, khô lâu quanh nó không còn đáng để người ta sợ hãi. Đối mặt với một bầy vong linh, người ta còn sinh ra ý niệm chạy trốn, nhưng khi đối mặt với Nhục Khâu Thi Thần, đầu óc bọn họ liền trống rỗng, tuyệt vọng, cảm giác như thân thể này đã chết đi vậy.
Đoàn người không vang lên những tiếng thét chói tai, bọn họ im lặng một cách lạ thường.
Đám người đang chống cứ lại lũ vong linh ở vòng ngoài tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn chiến đấu, để mặc cho bọn vong linh giết chết. Với họ, chết đi như vậy còn nhẹ nhõm và tốt hơn nhiều so với sự hành hạ thống khổ khi biến thành bọn chúng.
"Gào, gào, gào, gào gào con mẹ ngươi, đám Cấm Vệ Pháp sư các người danh tiếng vang dội như vậy mà không thể làm cho người ta bớt lo đi một chút nào cả!" Bên tai tràn ngập tiếng vo ve của Tả Phong, Mạc Phàm lập tức giận dữ bạo phát.
"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?" Cấm Vệ pháp sư Tả Phong vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy câu mắng này của Mạc Phàm. Đây cũng không phải là thông qua Thanh Âm Tâm Linh, trên thực tế là do tiếng gầm thét này của Mạc Phàm tương đối dữ dội, mọi người đều có thể nghe thấy lời của hắn.
Mạc Phàm không để ý tới Tả Phong nữa, khi tiếng gào thét của hắn vang lên, Tiểu Viêm Cơ đã từ không gian khế ước chui ra ngoài, nó biết rằng ba ba của nó bây giờ đang rất tức giận!
"Phụ thể!"
Mạc Phàm hạ đạt chỉ thị.
Tiểu Viêm Cơ mặc dù mệt mỏi, nhưng toàn thân vẫn dấy lên Thiên Kiếp Chi Hỏa, hừng hực lao vào trong lồng ngực của Mạc Phàm.
"Phốc phốc phốc phốc ! ! ! !"
Trong lúc nhất thời, Thiên Kiếp Chi Hỏa chợt bùng lên từ trên người Mạc Phàm, dữ dội như hàng ngàn ngọn lửa đang cùng nhau cuồng vũ. Trong khi đó, Mạc Phàm vào lúc này bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Ý niệm của hắn nhanh chóng tiến vào trong không gian của Tiểu Nê Thu.
Viên tinh phách vừa mới được ngưng luyện được Mạc Phàm nhanh như chớp đưa vào Hỏa hệ tinh vân.
Hỏa Hệ tinh vân bởi vì ma năng thiếu sót mà có chút ảm đạm, nhưng 48 ngôi sao được tinh phách cường hóa vẫn toát lên sắc đỏ rực, nhìn qua giống như những viên tinh thể đang bốc cháy vậy!
Khi Mạc Phàm đem tinh phách quán thâu vào trong ngôi sao cuối cùng, thì toàn bộ tinh vân đều dâng lên tầng một hỏa quang. Toàn bộ 49 ngôi sao đều ánh lên vẻ óng ánh, luân chuyển lực lượng hỏa diễm khiến cho người người thèm muốn!
Trong thế giới tinh thần của Mạc Phàm, toàn bộ 49 ngôi sao đều đang kịch liệt bốc cháy.
Ở bên ngoài, Mạc Phàm giống như một tên Hỏa diễm Ma Nhân, tay trái hắn bắt lấy cổ tay phải, trong khi ngọn lửa trên tay phải của hắn thì đang điên cuồng bàng trướng, sẵn sàng tràn ra vào bất kỳ lúc nào.