Chương 172: Một ngón tay

” Đúng vậy, Khải ma cụ rất là cao quý. Sau này nếu như trò có năng lực thì trò nên kiếm cho mình một món Khải ma cụ phù hợp với bản thân mình. Trò nhìn món Trảm ma cụ này một chút xem! Trò có thấy hứng thú với nó không? Nó có tên là Ô trảm. Khi trò kích hoạt nó. Nó sẽ huyễn hóa ra một con Ô Chập Tiền Tí. Và nó có thể đánh ra chiêu Liêm Vũ Phong Trảm. Lực sát thương của chiêu này có thể ngang bằng với lực sát thương của hai con yêu ma bước vào tiến cấp cộng lại.”

  • Trảm ma cụ: ma cụ có hình thái vũ khí.

  • Ô: con quạ

Tiêu viện trưởng giới thiệu.

Mạc Phàm nghe xong liền đắn đo, suy nghĩ một chút. Hắn là một người thanh niên nắm trong tay Hỏa hệ và Lôi hê. Hai hệ đã có lực sát thương vô cùng mạnh rồi. Cho nên nếu nói về tấn công, thì sức tấn công của hắn cũng không có thiếu. Vì vậy, cái Ô Trảm ma cụ này có lẽ nên dành cho các Ma Pháp Sư thiếu sức tấn công kia.

Thật ra mỗi loại một ma cụ ở đây đều rất là cần thiết đối với Mạc Phàm. Giả sử như hắn có những thứ này trong tay. Thế thì khi đó lực chiến đấu của hắn sẽ được tăng lên trong phạm vi lớn.

Dù sao khi có những ma cụ này trong tay, hắn sẽ có nhiều cách thức chiến đấu hơn. Không đến nỗi hai ma pháp sư đánh nhau mà chỉ biết đứng im ngây ngốc tại chỗ tung chiêu óanh nhau ầm ầm như vậy.

Mà tình huống hiện giờ, hắn lại chỉ được chọn 1 món trong số những ma cụ vừa được giới thiệu kia. Suy đi tính lại, Mạc Phàm vẫn cảm thấy những đặc tính của Huyết Thú Ngoa kia có lẽ vẫn là phù hợp với hắn lúc này nhất.

Mặc dù, Mạc Phàm đã có năng lực di chuyển vị trí là Ám ảnh hệ rồi. Ám ảnh hệ cung cấp cho hắn kỹ năng Độn Ảnh, khiến cho hắn có thể hành động tùy thích.

Nhưng Ám ảnh hệ cũng không phải là vô địch. Nó không giống như Phong hệ và Thổ hệ có thể thoải mái hoạt động ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ điều kiện nào.

Bởi vì điều kiện tiên quyết để sử dụng được kỹ năng Độn Ảnh này là phải có bóng và ánh sáng phải yếu.

Nếu như không có ánh sáng yếu thì cái kỹ năng Độn Ảnh này cũng vô dụng.

Có lẽ năng lực mà Mạc Phàm thiếu nhất lúc này chắc là năng lực phòng ngự. Thế nhưng cái món Khải ma cụ này năng lực phòng ngự của nó cũng quá là yếu đi. Vì vậy không còn cách nào khác hắn đành phải chọn món lý ma cụ kia. Dù sao có thêm một năng lực chạy trốn cũng là một điều vô cùng quan trọng!

” Nếu như trò không thích những món ma cụ kia … trò có thể đem tinh thần của mình khắc ấn ký lên cái Huyết thú ngoa này.”

Tiêu viện trưởng nói.

Rất nhanh, Mạc Phàm liền khắc xong ấn ký của mình lên Huyết thú ngoa này. Lúc này linh hồn của hắn đã liên kết chặt Huyết thú ngoa, chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, Huyết Thú Ngoa kia liền biến ảo thành một chiếc giày ở chân của hắn và giúp cho lực lượng ở chân của hắn tăng vọt lên!

“Cám ơn viện trưởng.”

Sau khi Mạc Phàm có thêm một món ma cụ tốt, lòng tin của hắn cũng tăng lên theo.

” Đều do trò cố gắng mà có được. Cảm ơn ta làm gì. Trò còn nhận được tài nguyên tu luyện của mình …..”

Tiêu viện trưởng cười nói.

” Nếu như là Tinh trần ma khí hoặc là thứ gì đó tương tự như vậy…. Thầy có thể giúp em đổi lại thành vật khác có được hay không?”

Mạc Phàm vội vàng nói.

Nếu nói về Tinh trần ma khí dùng để tu luyện. E rằng cũng không có món nào có thể so sánh được với Tiểu Cá chạch trụy đã hấp thu Địa Thánh Tuyền của hắn kia.

” Thế thì không được rồi! Những tài nguyên như vậy chỉ dành riêng cho những học viên kiệt xuất trong một Chủ khu giáo hoặc là những học viên có cống hiến to lớn đối với nhà trường mới được sử dụng. Chúng ta thật sự không có cách nào đem những tài nguyên sử dụng chung này chuyển sang cho một mình em sử dụng nó được. Vì vậy ta đã cầu xin Hướng chủ viện một suất “Tam Bộ Tháp”. Cho phép trò có thể tu luyện ở trong Tam Bộ Tháp một lần.”

Tiêu viện trưởng nói.

” Tam Bộ Tháp??”

Mạc Phàm lần đầu tiên nghe tới từ này.

Tiêu viện trưởng nghe thấy Mạc Phàm hỏi lại liền cười không nói. Đối với cái từ ” Tam Bộ Tháp” này, hắn cũng không giải thích gì nhiều.

Học phủ Minh Châu có thể đứng vững vàng trong nhiều năm như vậy, có thể đứng vào loại hàng đầu trong khắp đất nước thì rõ ràng cái từ ” Tam Bộ Tháp” này có quan hệ rất lớn.

Có thể nói Tam Bộ Tháp chính là nơi các học viên thuộc cấp bậc Trung cấp Ma pháp sư ở trong Chủ giáo khu phải tranh giành nhau đến đầu rơi máu chảy để có thể vào được nơi này. Những học sinh mới như Mạc Phàm không có tư cách tới nơi này để tu luyện. Mạc Phàm xem như là người đầu tiên phá vỡ quy tắc này.

” Cơ hội lần này khó mà có được. Trò nên quý trọng lấy nó.”

Tiêu viện trưởng cố tình lộ ra một ít thông tin.

Mạc Phàm chân thành gật đầu. Tiêu viện trưởng đã nói như vậy. Hắn tin chắc rằng cái thánh địa “Tam Bộ Tháp” này không thua kém gì thánh địa Địa Thánh Tuyền mà hắn từng tu luyện.

Nếu như hắn không nhờ Địa Thánh Tuyền. Thì hắn muốn lên tới cấp bậc Trung cấp, e rằng còn phải tốn thêm mấy năm nữa. Hắn có cơ hội tiến vào Địa Thánh tuyền tu luyện một lần khiến cho tu vi của hắn tăng lên rất lớn.

“Cảm ơn Tiêu viện trưởng.”

Mạc phàm nói.

” Cho trò một tháng suy nghĩ về vấn đề này. Trình độ để tiến vào Tam Bộ Tháp tương đối là có giới hạn. Rất nhiều Trung cấp Ma pháp sư thuộc Chủ giáo khu còn chưa chắc đã có một lần cơ hội tiến vào nơi này. Vì vậy, cơ hội lần này của trò vô cùng đáng quý, vô cùng đáng quý. Cho nên tốt nhất trò nên chọn một thời điểm thích hợp rồi sau đó tiến vào nơi này. Theo như quan sát ta đối với trò. Ta thấy thực lực lúc này của trò nếu như tiến vào nơi đó. Có lẽ lợi ích nhận được không được cao cho lắm.”

Tiêu viện trưởng nói.

Mạc phàm kinh ngạc há mồm.

Quả thật những lời Tiêu viện trưởng nói không hề sai. Mặc dù Hỏa hệ và Lôi hệ của hắn đã đạt tới cấp bậc Trung cấp. Thế nhưng hiện giờ Mạc Phàm vẫn chưa thuần thục hai hệ này cho lắm… Ngay cả tới chuyện, thời gian khống chế hạt sao để vẽ ra một Tinh Đồ hoàn chỉnh, hắn còn không nhanh bằng Mục Nô Kiều. Cho nên việc quan trọng lúc này của hắn là củng cố và luyện cho thành thục.

Mà hệ Triệu hoán và Ám ảnh hệ kia được Mạc Phàm một hơi chạy nước rút tiến vào cấp bậc thứ 3 của Tinh trần. Thế nhưng khoảng cách tới Tinh Vân của hai hệ này vẫn còn rất là một xa vời. Ngay cả cánh cửa Trung cấp, hắn còn chưa mò tới được.

Nếu như lúc này hắn mượn việc tu luyện Thánh Địa ” Tam Bộ Tháp” để xông phá tu vi. Thì có lẽ tỷ lệ xông phá thành công khá là thấp. Nó thấp còn chưa nói, đằng này nó lại còn lãng phí mất một cơ hội mà hắn khó mà có được này.

Ý tứ trong lời nói của Tiêu viện trưởng, Mạc Phàm đương nhiên là hiểu. Khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ tiến nhập vào trong Tam Bộ Tháp. Sau đó hắn làm một hơi xông phá bức tường tu vi. Hắn làm như thế này, tất nhiên làm sao có chuyện lãng phí tư chất nguyên của ” Tam Bộ Tháp” được cơ chứ!

” Trò cầm lấy Thú Tương Linh Huyết này. Thứ này nó rất là có hiệu quả đối với U Lang Thú đang bước vào giai đoạn tiến cấp để tiến lên cấp bậc Chiến tướng. Còn U Lang Thú của trò có thể tiến vào cấp bậc Chiến Tướng được hay không ? Tất cả đều phải dựa vào sự nỗ lực của nó. Với lại con U Lang Thú của trò cũng mới bước vào giai đoạn tiến cấp chưa lâu. Cho nên trò cũng không cần nóng vội trong việc này. Thế giới tự nhiên có quy củ của nó. Có cấp bậc rõ ràng. Nhất là đối với yêu ma. Yêu ma có huyết thống cao. Thực lực cường đại. Trời sinh có trí khôn. Khả năng nó lên cấp thống soái là rất cao. Mà những yêu ma có huyết thống thấp. Số lượng lại đông đúc, nhiều như nấm. Khi bọn nó mạnh mẽ xông phá giới hạn huyết thống. Việc làm này chính là nghịch lại pháp tắc của tự nhiên. Cho nên, một khi nó thất bại, nó sẽ tan biến thành tro bụi.”

Tiêu viện trưởng giảng dạy, khuyên bảo Mạc Phàm.

Mạc phàm liền gật đầu lia lịa.

Cho dù là người hay là ma đi chăng nữa thì con đường tu luyện cũng không có bằng phẳng. Nó là một con đường nhấp nhô, đầy sự gian khổ.

Giống như lúc Mạc Phàm xông phá lên cấp bậc Trung cấp vậy. Hắn phải chịu đựng tinh thần cắn trả lại, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì nổ não mà chết.

Yêu ma tiến cấp cũng giống như vậy. Nếu như thân thể của bọn nó không mạnh mẽ. Ý chí bọn nó không kiên định. Thì khi bọn nó mãnh mẽ vứt bỏ huyết mạch của bản thân để tiến hóa lên huyết mạch cao hơn… Một khi bọn nó thất bại. Thì cái huyết mạch đã vứt bỏ, tàn phế này sẽ không thể nào sinh tồn trong cái thiên nhiên rộng lớn, tàn khốc này được.

” Đây là một thẻ rút tiền. Trò cầm lấy. Bên trong có khoảng 200 vạn. Đó là những suất học bổng dành cho tất cả mọi người trong học kỳ này. Tất cả học bổng đó, bây giờ thuộc về trò.”

Cuối cùng Tiêu viện trưởng đưa cho Mạc Phàm một thể rút tiền.

Mạc Phàm há hốc mồm nhìn Tiêu viện trưởng!

Hai trăm vạn!!!

Cái con mẹ nó chứ! Học phủ đúng là học phủ. Một khi đã ra tay quả nhiên quá là hào phóng! Thế này hắn không khác gì trúng vé số giải nhất rồi!

Phát tài, phát tài rồi! !

Tiêu viện trưởng nhìn thấy vẻ mặt này của Mạc Phàm. Liền thấy lo lắng thay cho hắn… Hắn lo lắng bởi vì không biết cái thằng Mạc Phàm này có vì tài phú đến bất ngờ làm mờ con mắt khiến cho mất phương hướng, lạc lối hay không?

Hắn liền nói với Mạc Phàm:

” Đối với Ma Pháp Sư mà nói, tiền tài cũng chỉ là vật phụ trợ mà thôi. Theo đuổi con đường ma pháp vĩnh hằng mới là đại đạo. Mấy trăm vạn đối với một người có hi vọng bước vào cấp bậc Cao cấp Ma Pháp Sư như trò mà nói, nó cũng không là gì cả. Khi trò đạt tới cấp bậc Cao cấp, trò muốn sử dụng tài nguyên thì giá của nó ít nhất cũng tới ngàn vạn, cũng tới hàng triệu. Con đường tu luyện còn dài. Mà trò cũng đã trải qua tai họa thảm khốc ở Bắc Thành. Cho nên trò cũng hiểu được nhiệm vụ chân chính của một vị Ma Pháp Sư là gì rồi đúng không? Loài người chúng ta đều đang ở trong một tình cảnh như vậy đó.”

” Tiêu viện trưởng, ngài cứ yên tâm đi. Mạc Phàm ta làm sao có thể thỏa mãn với cấp bậc Trung cấp nho nhỏ như thế này được cơ chứ.”

Mạc Phàm trả lời.

” Vậy thì tốt. Chỉ mong tới lúc nếu như có tai họa lớn hơn nữa xảy ra, trò có thể xuất ra một phần sức lực giống như lúc ở Bắc Thành vậy.”

Tiêu viện trưởng nói.

” Tiêu viện trưởng. Em hỏi thầy một câu được không? Em muốn mua Dực ma cụ thì cần phải có bao nhiêu tiền?”

Mạc Phàm không nhịn được liền hỏi một câu

  • Dực ma cụ: ma cụ có hình thái cánh.

Tiêu viện trưởng chậm rãi đưa lên một ngón tay ra, nói:

” Ít nhất cũng từng này. Giá cả còn tùy thuộc vào từng nơi nữa.”