Chương 7: Trà xanh nam

Edit: Cơ Hoàng

[1] Trà Xanh Nam (绿茶男): tiếng lóng để ám chỉ những người đàn ông xấu tính, giấu bản thân mình quá sâu, thường bày ra bên ngoài dáng vẻ đạo mạo, điềm tĩnh, nhiệt tình, tốt đẹp.

“Thực sự là... Haiz... Sao học sinh này không được phân đến lớp mình mà lại rơi vào tay của lão Trương Kiến Quốc kia chứ? Lần này Trương Kiến Quốc nhặt được bảo bối rồi.” Trên mặt thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh tràn ngập vẻ ước ao đố kị.

Mà Mục Bạch đứng ở phía trước, sau khi ngạc nhiên thì mặt cậu ta hiện thêm mấy phần âm u và xem thường.

Lôi hệ ghê gớm quá ha? Nếu không biết tu luyện vẫn sẽ là kẻ vô dụng mà thôi. Dân số Trung Quốc nhiều như vậy, xuất hiện một vài người thức tỉnh hệ ma pháp mạnh mẽ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có phải là thiên tài trời sinh song hệ đâu? Hừ hừ, chờ sau này xem tao giẫm đánh mày thế nào đi, dám cướp danh tiếng của tao.

À, suýt thì quên xem tên cặn bã Mạc Phàm kia thức tỉnh hệ gì. Thức tỉnh lâu như vậy chắc là bị thất bại rồi nhỉ?

“Uầy uầy, là Hỏa hệ kìa!”

“Không được rồi, lớp chúng ta lại thêm một người Hỏa hệ.”

“Đứa nào nói cậu ta sẽ thức tỉnh thất bại đấy? Không thấy là Hỏa hệ đấy à? GATO chết mất.”

Sau khi trận phong ba Lôi hệ xuất hiện dần dịu xuống, cuối cùng mọi người mới phát hiện hệ mà Mạc Phàm thức tỉnh.

Nữ sinh Chu Mẫn thức tỉnh hỏa hệ trước đó có vẻ hơi kinh ngạc, cố ý nhìn Mạc Phàm một chút, sau đó cô ấy phát hiện trên Thức Tỉnh Thạch của hắn xuất hiện ngọn lửa, hơn nữa còn cảm thấy ngọn lửa này mạnh mẽ hơn của mình một chút.

“Ban tám lại có thêm một người Hỏa hệ nữa.”

“Tuy rằng không quý hiếm như Lôi hệ, nhưng Hỏa hệ cũng rất lợi hại nha!”

“Hỏa... Hỏa hệ...” Tiết Mộc Sinh mặt dại ra nhìn cậu học sinh trước mắt.

Lôi hệ xuất hiện làm Tiết Mộc Sinh suýt chút nữa thì quên mất sự tồn tại của em học sinh này. Vốn tưởng rằng học sinh này sẽ thức tỉnh thất bại, không ngờ em ấy đã thức tỉnh thành công, bất ngờ hơn là còn thức tỉnh Hỏa hệ tài năng xuất chúng nữa!

Mình... mình cũng nhặt được bảo bối rồi!

Hơn nữa, trông mức độ lửa cháy mạnh mẽ như vậy, có vẻ như thiên phú em ấy còn cao hơn Chu Mẫn.

Tiết Mộc Sinh thật sự không ngờ là học sinh mà mình từng nghĩ sẽ kéo lớp lùi lớp này lại khiến mình nở mày nở mặt như thế!

“Không tồi, không tồi, giỏi lắm, tên em là... là Mạc Phàm đúng không?” Tiết Mộc Sinh vui sướng nheo mắt lại.

“Vâng.” Mạc Phàm gật đầu.

Mạc Phàm vốn tưởng rằng đã có người nhìn thấy mình thức tỉnh Lôi hệ, nhưng khi hắn quan sát xung quanh mới bất ngờ phát hiện là không có ai chú ý tới việc này...

Có lẽ là do lớp bên cạnh xuất hiện Lôi hệ thật sự quá chấn động, hoặc là sức mạnh Lôi hệ của hắn quá yếu ớt chăng?

Lúc bắt đầu thức tỉnh sẽ có sự ảnh hưởng từ độ mạnh yếu của thiên phú, tuy nhiên đó không phải là thứ quyết định. Nếu như hệ vừa bắt đầu thức tỉnh khá là yếu ớt thì sau này cũng có thể từ từ nâng cao thông qua việc nỗ lực tu luyện.

“Học sinh Hỏa hệ, tốt lắm, sau này em nhất định phải cố gắng nỗ lực, có gì không hiểu cứ đến hỏi thầy.” Chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh vỗ vai Mạc Phàm, vui vẻ nói.

Nội tâm Mạc Phàm vẫn đang vui mừng như điên.

Có điều hắn cũng không quá đắc ý vênh váo, nếu là người khác có lẽ họ sẽ hận không thể tuồn tin mình vừa thức tỉnh Lôi hệ , là một người trời sinh song hệ ra để đè chết cái tên Lôi hệ kia.

Tuy nhiên Mạc Phàm không làm như vậy, ông trời còn đố kị anh tài huống chi là con người?

Mạc Phàm biết có người ở Mục thị rất căm thù mình, nếu hắn thể hiện ra bản thân là trời sinh song hệ thì sẽ chỉ được chọn hai con đường: một là phục tùng, hai là bị giết chết. Cho dù hắn có nắm giữ thiên phú song hệ tuyệt thế, nhưng hiện giờ vẫn quá nhỏ yếu, chờ sau này mạnh mẽ hơn rồi lại càn rỡ cũng không muộn!

Mạc Phàm quay đầu lại nhìn phản ứng của Mục Bạch với Triệu Khôn Tam.

Quả nhiên, mặt của hai con người này đều đang co giật!

“Thằng này gặp vận cứt chó [2] gì vậy? Không những thức tỉnh thành công, lại còn thức tỉnh Hỏa hệ!” Mục Bạch bên ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng trong lòng lại chửi cực kỳ thô tục.

[1] Vận cứt chó: Chỉ vận may không ai ngờ tới.

“Cái đệt, sao lại có chuyện đó? Hỏa hệ...” Chó săn Triệu Khôn Tam cũng nhìn mà choáng váng.

“Ha ha, em nói rồi mà, chắc chắn anh Mạc Phàm sẽ bất phàm. Nhìn xem, Hỏa hệ đó, quá trâu bò luôn. Triệu Khôn Tam, mày thức tỉnh Phong hệ thì kiêu căng cái lồng ấy.” Trương Tiểu Hầu vui vẻ nhảy lên, nhìn thấy dáng vẻ kia của chó săn Triệu Khôn Tam thì cậu ấy lại càng sung sướng hơn.

Triệu Khôn Tam cực kỳ tức giận, vào thời kỳ đầu, nếu Phong hệ mà so đấu với Hỏa hệ, chắc chắn Phong hệ sẽ chịu thiệt!

Mạc Phàm xoay người cười tươi tỏa nắng, trông như được tắm rửa ánh mặt trời, đám nữ sinh hai bên thi nhau rít gào, có thể tưởng tượng ra con đường làm quan của Mạc Phàm sẽ rộng mở như nào.

Lúc đi qua người Mục Bạch, Mạc Phàm yên lặng giơ ngón tay giữa lên với cậu ta. Mạc Phàm thể hiện động tác khinh bỉ liền một mạch như nước chảy mây trôi, nhìn qua còn tưởng là hai người như đang chào hỏi nhau, thế nhưng không khí lúc này lại đầy mùi thuốc súng.

Mục Bạch cảm thấy mình bị ăn trọn combo trào phúng của đối phương mà tức nổ phổi, ngực khó chịu như sắp nổ tung.

Hít sâu một hơi, Mục Bạch tự nhủ là phải duy trì hình tượng, nhất định phải duy trì hình tượng. Cậu ta không thèm chấp nhặt với sự cà khịa bé tý này, cậu ta là thiếu gia của nhà họ Mục, tên này chỉ là con trai của người hầu thôi.

“Tên rác rưởi này không những thức tỉnh thành công mà còn thức tỉnh Hỏa hệ cực kỳ ưu thế trong thời kỳ đầu nữa, đúng là rác rưởi cũng có vận cứt chó của rác rưởi... Mẹ, điên người hơn là lớp bên còn có người thức tỉnh Lôi hệ hiếm thấy, một người có danh tiếng tổ truyền Băng hệ như mình lại bị tên đó đè bẹp hoàn toàn, mẹ kiếp!” Bên ngoài Mục Bạch như là bạch mã hoàng tử nhưng ở trong lòng đã sớm giơ chân chửi bới thô tục.

Mạc Phàm trở lại chỗ của mình, đồng thời cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn xung quanh đó...

“Hỏa hệ à? Sau này cố gắng đừng chọc vào tên đó.”

“Đừng chọc cái shit ý! Chúng mình phải tạo mối quan hệ, một tên Quang hệ như tao mà muốn tiếp tục sống trong trường thì phải dựa vào đại ca Hỏa hệ rồi.”

“Ấy chết quên, bạn đó tên gì vậy? Mạc Phàm à?”

Các bạn xung quanh đang xì xào bàn tán nhưng cũng truyền vào tai Mạc Phàm, Mạc Phàm sảng khoái tinh thần, lại cố ý liếc nhìn Mục Bạch cũng nghe thấy mấy lời này, quả nhiên khóe miệng Mục Bạch vẫn đang co rút.

Mạc Phàm đã biết Mục Bạch là loại người gì từ lâu rồi, cả ngày giả bộ trà xanh. Vừa nhìn vẻ mặt giả tạo không thèm để ý trên mặt cậu ta là biết trong lòng cậu ta đang khó chịu thế nào rồi.

Trà xanh nam, ông mày mới thức tỉnh Hỏa hệ mà mày đã tức như thế rồi, nếu sau này mày biết ông nội đây còn có Lôi hệ... Liệu mày có tức đến mức mổ bụng tự sát luôn không?