Chương 52: Ma cụ, Liêm Cốt Thuẫn

Edit: Cơ Hoàng

Huấn luyện viên trưởng cũng cười khổ, nói: “Con Triệu Hoán Thú phát cuồng kia bị Mạc Phàm giết chết rồi.“

Miệng mấy thầy cô và huấn luyện viên Tiết Mộc Sinh, Trương Kiến Quốc, La Vân Ba, Phan Lệ Quân, Bạch Dương lập tức biến thành chữ O!

Đương nhiên người phản ứng kịch liệt nhất chính là Triệu Hoán Sư Bạch Dương. Thấy học sinh kia cũng mới chỉ lớp mười một mà cằm hắn ta sắp rớt xuống đất rồi!

“U Lang Thú của tôi... Là do em giết sao?” Bạch Dương không dám tin hỏi.

“Đúng vậy!” Mạc Phàm gật đầu.

Trong lúc nhất thời vẻ mặt Bạch Dương trở nên cực kỳ quái dị, có thể thấy lúc này nội tâm vị Triệu Hoán Sư ấy đã tan vỡ!

Đường đường là một con U Lang Thú lại bị một thực tập sinh đơn độc giết chết ngay trong lần rèn luyện đầu tiên!

Mẹ, nếu biết kết quả sẽ thế này, Bạch Dương thà tin là U Lang Thú của mình tự đâm vào nham thạch chết còn hơn, quá tổn thương lòng tự tôn của loài sói rồi!

Huấn luyện viên Bạch Dương như bị hồn bay phách lạc, cho dù hắn có viết một xấp bài thi cũng chưa chắc đã bình tĩnh được.

Quá mất mặt luôn!

Đời này chưa bao giờ gặp chuyện gì mất mặt như thế!

Tiểu đội bọn họ đã bỏ ra hai tháng, tiêu hao vô số tài nguyên và nhân lực mới thu phục được con U Lang Thú này. Kết quả... kết quả nó lại bị một học sinh lớp mười một giết chết, làm sao những người làm huấn luyện viên như bọn họ chịu nổi!

Đám học sinh ai cũng ngây người như phỗng.

U Lang Thú biến thái đến mức nào bọn họ đều hiểu quá rõ rồi, so sánh với bọn họ thì đúng là việc tàn sát của một bên...

Mà Mạc Phàm cũng là học sinh lớp mười một y như bọn họ, nhưng lại có thể một mình giết chết U Lang Thú!

Quỳ luôn!

Bái phục thật sự luôn!

“Ngoài ra tôi xin báo cho các em một tin vui, vì Mạc Phàm đã hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng bất khả thi nên tất cả học sinh lớp chọn khóa này đều đạt thành tích rèn luyện là A!” Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói với tất cả học sinh.

“Có... Có thật không?”

“Ôi vui quá, nếu lấy được điểm A thì tôi sẽ có cơ hội thi vào một trường đại học ma pháp tốt!”

“Mạc Phàm, không còn gì nghi ngờ nữa, cậu đúng là bố mẹ của tớ, nhưng tớ chỉ có thể báo đáp bằng một cục xà phòng!”

“Mạc Phàm, cậu có bạn gái chưa?” Một nữ sinh được cứu mạng đỏ mặt hỏi nhỏ.

“Mạc Phàm, cậu có cần bạn trai không?”

Trong lúc nhất thời Mạc Phàm đã trở thành anh hùng trong lòng mọi người.

Dù sao hắn không chỉ cứu tính mạng mọi người mà còn giúp tất cả mọi người đạt được thành tích là điểm A trong kỳ rèn luyện quan trọng nhất!

Triệu Khôn Tam vốn định nói mát mấy câu theo thói quen nhưng lại bị ánh mắt hung thần ác sát của mọi người nhìn chằm chằm, miễn cưỡng nín mấy câu nói kia trở lại.

Sắc mặt Mục Bạch vẫn cực kỳ khó coi như trước.

Cậu ta là người đầu tiên phóng thích ra ma pháp, nhưng điều này cũng chả có tác dụng gì, cứ thế bị U Lang Thú đánh cho ngất đi, cuối cùng vẫn để cho Mạc Phàm cướp hết tất cả ánh sáng!

...

...

“Ê, nghe nói gì chưa? Nhiệm vụ treo thưởng kia bị một học sinh hoàn thành rồi, hình như con U Lang Thú của Bạch Dương cũng bị học sinh kia giết chết luôn!”

“Đừng nói mò, chẳng lẽ chúng ta lại không biết U Lang Thú lợi hại thế nào sao? Nếu học sinh kia có thể hoàn thành thì tôi sẽ ăn luôn màn hình treo thưởng.” Một tên đội trưởng tiểu đội thợ săn đầu cực to nói.

“Vậy giờ anh đi ăn màn hình treo thưởng được rồi đấy.” Phan Lệ Quân nhìn lướt qua người đàn ông đầu to kia, bất thình lình nói.

“Tự đi xem đi, nhiệm vụ treo thưởng đã hoàn thành rồi!”

Các lão gà trong trạm dịch kia ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh nhiệm vụ treo thưởng là dòng chữ “đã hoàn thành”, phía dưới còn ghi rõ “Mạc Phàm - học sinh lớp mười một của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan!”

“Ôi đệt, lá gan của người trẻ tuổi này cũng hơi lớn rồi!”

Lần này tất cả mấy tên gà trong trạm dịch đều há hốc mồm luôn!

Sắc mặt tên nói sẽ ăn màn hình cực kỳ khó coi.

Mẹ cái trứng, có học sinh hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng mà chưa chắc bọn họ cũng có thể hoàn thành thật hả?

Tin tức này đã truyền khắp trạm dịch với tốc độ bàn thờ.

Trong trạm dịch, ngoại trừ pháp sư quân đội của Bác Thành ra thì phần lớn đều là pháp sư thợ săn trong núi, những pháp sư thợ săn này phải dựa vào việc nhận treo thưởng và săn giết yêu ma để kiếm sống. Tuy nhiên, khi tin tức này được truyền ra thì mỗi con chim già trong trạm dịch đều muốn tìm lỗ để chui xuống, lúc trước chính họ là người đã cười nhạo đám học sinh này lớn tiếng nhất.

“Là Ma cụ đấy... Ma cụ phòng ngự?” Thương nhân Tên Ngốc vội vàng hỏi.

“Bây giờ Trảm Không lão đại cũng đau đầu lắm, anh ấy không hề chuẩn bị Ma cụ bởi vì ai cũng biết học sinh không thể hoàn thành... Trảm Không lão đại là một người coi trọng chữ tín, chắc chắn anh ấy sẽ tự trả tiền mua một cái Ma cụ phòng ngự thưởng cho học sinh kia.” Phan Lệ Quân nói.

“Học sinh kia kiếm bộn rồi, trái tim Trảm Không lão đại cũng đang chảy máu!”

“Mà nói nữa, liệu có phải thằng nhóc kia là chủ nhân nhỏ của một gia tộc siêu cấp nào đó không nhỉ? Trên người toàn trang bị xa hoa, nếu không thì sao địch nổi yêu ma?”

“Mẹ trứng, người đó chính là một học sinh vô cùng bình thường, tôi nghe nói cha của cậu ta cũng chỉ là một tài xế chở đồ dùng cho trạm dịch của chúng ta mà thôi.”

“Thật... Thật là quá biến thái con mẹ nó luôn!”

“Xưa nay phải có một đội thì chúng ta mới đối phó được yêu ma.”

...

Trong nhà đá, huấn luyện viên trưởng Trảm Không nâng một cái hộp trên tay, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau lòng.

“Tiên sư nó, thương nhân gian xảo, bán một cái Liêm Cốt Thuẫn giá một tỷ chín trăm hai mươi lăm triệu [1], thằng cha hắn!” Trảm Không tức giận mắng to.

[1] Nguyên văn là 55 vạn = 550.000. Tất cả số tiền trong truyện đã được editor đổi sang đơn vị tiền Việt Nam với tỷ giá là 1 nhân dân tệ = 3500 VND.

La Vân Ba, Phan Lệ Quân, Bạch Dương đứng một bên đều không nói lời nào.

Mấy quân pháp sư khác thì càng đứng một chỗ lén cười trộm, bình thường ở trong trạm dịch toàn là Trảm Không lão đại trị bọn họ thương tích đầy mình, ai ngờ cũng có lúc Trảm Không lão đại bị đẩy ngã.

Liêm Cốt Thuẫn đúng là không hề rẻ, không biết đã ngốn mất bao nhiêu tiền lương của Trảm Không lão đại rồi. Lần khen thưởng này là tự anh ấy hứa thưởng, chắc chắn chính phủ sẽ không chi trả!

“Gọi tên nhóc kia tới đây đi, hừ!” Trảm Không khó chịu nói.

“Đại ca, em vẫn luôn ở đây mà.” Mạc Phàm vừa giơ tay vừa nói với Trảm Không đại giáo đầu óc đang không được tỉnh táo.

Trảm Không nhìn thấy Mạc Phàm lại càng bực tức hơn, mãi cũng không nghĩ ra sao Mạc Phàm lại giết được U Lang Thú!

“Cầm đi, cầm đi.” Trảm Không đưa Liêm Cốt Thuẫn cho Mạc Phàm.

“Huấn luyện viên trưởng, thầy có thể buông tay ra được không?” Mạc Phàm nói.

Khóe miệng Trảm Không giật giật, cuối cùng vẫn buông tay ra.

Mạc Phàm bắt được bảo bối này, phấn chấn suýt thì nhảy cẫng lên.

Lần đối kháng trực diện với yêu ma này khiến Mạc Phàm hiểu ra chỉ có năng lực tấn công là không đủ, bất luận Ma pháp sư nào chỉ biết tấn công đều sẽ bị giết chết dưới một đòn của yêu ma.

Nếu có thêm một cái Ma cụ phòng ngự, trước khi hắn học được ma pháp phòng ngự thì thứ này chính là đồ vật cứu mạng của hắn!

“Này nhóc, sau khi tốt nghiệp mà không tìm được công việc phù hợp có thể đến chỗ này của tôi thử việc.” Trảm Không hời hợt nói.

Dù trong lòng có mười ngàn chữ không muốn chạy qua, Trảm Không vẫn không thể không bội phục sự can đảm và trí thông minh của người trẻ tuổi này.

Sở dĩ có rất nhiều Ma pháp sư phải táng thân trong khi đối kháng với yêu ma là do cách thức tư duy, không biết cách vận dụng ma pháp có hạn sao cho thật hiệu quả.

Đúng là trong cấp bậc pháp sư sơ giai, tất cả pháp sư đều chỉ nắm được một ma pháp, nhưng cũng có rất nhiều phương pháp để sử dụng ma pháp. Có thể thấy tên nhóc này đã hiểu được chân lý mà rất nhiều pháp sư già dặn cũng chưa chắc nắm giữ được từ rất sớm.