Edit: Cơ Hoàng
“Chết đi cho ta!”
Mạc Phàm gào thét, quăng Hỏa Tư trên tay lên bầu trời.
Một quả cầu lửa nóng rát bay lên cao, lập tức rọi sáng hang động đen thùi lùi này, đồng thời chiếu ra bóng của thiếu niên như lửa đang đứng ở dưới lang thú hung mãnh.
U Lang Thú ngước mắt lên, trong con ngươi hung tàn đỏ đậm lóe lên một tia khó hiểu.
Tên loài người này bị dọa sợ rồi hả? Sao lại tung lửa lên cao!
Trong tình huống U Lang Thú bị Lôi Ấn giật tê liệt tại chỗ, không thể động đậy thì Hỏa Tư - Phần Cốt của Mạc Phàm có thể lấy mạng U Lang Thú một cách dễ dàng, giống như khi luyện tập đánh hình nhân ngày thường vậy...
Thế nhưng hành động này của Mạc Phàm lại khiến cho cả U Lang Thú cũng cảm thấy hắn là một tên ngu ngốc.
Mạc Phàm nhếch môi cười, ánh lửa có thể soi sáng nụ cười điên cuồng của hắn.
“Đùng!”
Hỏa Tư - Phần Cốt xẹt giữa trời cao như một ngôi sao băng rồi đập mạnh vào gốc của một cây thạch nhũ.
Dù gặp phải nham thạch thì hỏa diễm Phần Cốt vẫn không bị mất tác dụng, lửa nóng Phần Cốt có hiệu quả đốt cháy từ bên trong đã nung đỏ gốc thạch nhũ dài chỉ trong nháy mắt.
“Rắc rắc rắc rắc!“
Chưa đến một giây sau thì sức nóng của ngọn lửa Phần Cốt đủ để đốt xương thành tro bụi đã làm đứt một đoạn thạch nhũ!
Sau khi thạch nhũ vừa to vừa nặng bị đốt cháy đứt một đoạn, nó bỗng hóa thành một thanh cự kiếm thạch nhũ lao từ trên trần hang động xuống.
Lúc đầu U Lang Thú còn mang theo vẻ khinh bỉ và khó hiểu, nhưng sau khi phát hiện đoạn thạch nhũ bị đốt đứt ở trên đầu nó thì cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Không tiễn!”
Mạc Phàm từ từ thu tay lại, cười lạnh.
Đúng là Lôi Ấn chỉ có thể hạn chế mày hoạt động trong thời gian ngắn, Phần Cốt cũng không thể thiêu chết mày được, nhưng ông đây có thể dùng trí thông minh nghiền chết mày!
Dù thạch nhũ có to lớn cỡ nào thì vẫn xuyên vào thân thể U Lang Thú như một thanh đại kiếm nham thạch...
Nó xuyên thẳng từ phần lưng qua bụng U Lang Thú.
Cứ đâm mạnh xuống như vậy!
Máu me chảy ra từ bụng U Lang Thú dọc theo đoạn thạch nhũ rơi xuống mặt đất, phía dưới U Lang Thú nhanh chóng hình thành một bãi máu chói mắt.
U Lang Thú đang đứng ở đó...
Nó muốn ngã xuống nhưng lại không ngã được, trong lúc sinh mạng điên cuồng trôi đi, hai con ngươi đỏ đậm cũng dần dần chuyển thành màu xanh lục vốn có.
Nó quay đầu lại nhìn thân thể bị thạch nhũ xuyên qua của mình một chút, rồi lại liếc nhìn nhân loại nhỏ bé kia.
Ngoại trừ vẻ khó tin ra, cũng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào khác trong mắt nó.
Con sói không còn chút tôn nghiêm kiêu ngạo nào, nó càng ngày càng suy yếu, có giãy dụa cũng là mất công.
Sinh mệnh cứ thế không ngừng trôi đi.
Bị một tên Ma pháp sư nho nhỏ như vậy...
...
“Vù vù vù vù vù!”
Ngoài miệng núi có một trận cuồng phong gào thét nổi lên, bọn học sinh thương tích khắp người suy yếu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một màn vô cùng rung động!
Một người đàn ông bay từ trên cao xuống, sau lưng người này có một đôi cánh chim khổng lồ do tinh linh Phong hệ ngưng tụ thành che khuất tầm mắt bọn họ.
“Phong... Phong Chi Dực!” Cuối cùng Mục Bạch cũng tỉnh lại từ trận hôn mê, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông râu tua tủa bằng ánh mắt khó tin.
“Là... Là huấn luyện viên trưởng!”
“Trời ạ, tao nhìn thấy gì thế, thiên sứ à!”
Cả miệng núi toàn tiếng xuýt xoa nhốn nháo.
Bọn họ biết huấn luyện viên trưởng Trảm Không là một vị Ma pháp sư vô cùng mạnh, nhưng không ngờ người đó lại là một vị Ma pháp sư cao giai có Phong Chi Dực!
Phong Chi Dực đấy!
Đó là kỹ năng bay lượn có thể giúp người ta trông như một vị thiên sứ!
Trảm Không liếc nhìn đám học sinh chật vật nhưng tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng, vừa nhìn thì trong hang đã phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Chỉ mong em học sinh đã phóng thích Hỏa Tư - Phần Cốt vẫn còn sống.” Trảm Không không dám dừng lại quá lâu, Phong Chi Dực đầy đặn sau lưng đập mạnh, bay vọt vào hang động như mũi tên rời cung.
Trảm Không linh hoạt tránh khỏi những trụ đá thạch nhũ lởm chởm, huấn luyện viên trưởng Trảm Không kinh diễm hoa lệ bay xuyên qua hành lang thật dài tới đáy hang động rộng rãi sáng sủa.
“Hỏa Tư - Bạo Liệt!”
Lơ lửng ở trong một vùng hang động tăm tối, Trảm Không như múa bút thành văn, giơ tay một cái đã hình thành một Hỏa Tư.
Quả cầu lửa bị Trảm Không quăng vào giữa không gian trong hang, nổ tung ra như pháo hoa rực rỡ, lập tức rọi sáng toàn bộ hang động.
Trảm Không đưa mắt tìm kiếm, anh ta chỉ hy vọng U Lang Thú vẫn còn một chút lý trí mà để lại một cái mạng cho em học sinh tên Mạc Phàm kia. Chỉ cần còn một hơi thở, Trảm Không có thể nhanh chóng bay trở về trạm dịch để Ma pháp sư Trị Liệu cứu sống học sinh vô cùng xuất sắc này.
Chính vì vậy anh ta không chút keo kiệt ma năng trong Tinh Trần, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được học sinh đó.
Ánh lửa sáng rực soi sáng toàn bộ hang động.
Nhưng một giây sau Trảm Không ngây người.
Huấn luyện viên trưởng ngơ ngác ở đó, trong đôi mắt màu nâu tràn đầy sự khiếp sợ!
Chuyện này... sao có thể có chuyện đó được!
...
...
Triệu Hoán Sư Bạch Dương mặt mũi hoảng loạn ngồi trên bệ đá, trong lòng cầu mong Trảm Không lão đại có thể chạy tới kịp lúc.
“Có người chết... có người chết...” Trần Vĩ Lượng ngồi tê liệt trên mặt đất, nếu có học sinh chết trong lần rèn luyện này, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn. Quốc gia cực kỳ coi trọng những học sinh ma pháp này, ngay cả chúa đất ở Bác Thành như Mục Trác Vân cũng không dám làm bất kỳ việc gì hại học sinh.
Đường Nguyệt cắn chặt môi.
Nhớ ngày đó cô ấy còn nói đùa với cậu học sinh tên Mạc Phàm kia là sẽ dùng định vị wechat để nhặt xác cho cậu ta, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Đường Nguyệt rất hứng thú với Mạc Phàm, cô ấy cảm thấy ngoại trừ việc che giấu bí mật Tinh Trần Ma khí trưởng thành ra thì còn cảm thấy học sinh này rất có tiềm năng, muốn nhìn xem cuối cùng cậu ta có thể đạt đến cảnh giới gì...
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
“Bạch Dương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Triệu Hoán Thú của cậu lại vô duyên vô cớ phát điên như vậy? Cho dù Phần Cốt làm nó đau đớn như thế nào thì cũng không đến mức khiến cậu không khống chế nổi như vậy được!” La Vân Ba tức giận chỉ trích.
Là một Triệu Hoán Sư, kỹ năng cơ bản nhất là phải khống chế tốt Triệu Hoán Thú của mình!
“Tôi... Tôi cũng không biết nữa... Nếu bình thường thì cho dù có bị giết chết, chỉ cần tôi không truyền đạt mệnh lệnh giết chóc thì chắc chắn nó sẽ không hạ sát thủ với học sinh. Tôi thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.” Bạch Dương run rẩy nói.
Tất cả những thứ này thật sự quá vô lý.
Bạch Dương không ngờ sẽ học sinh phóng thích được Hỏa Tư - Phần Cốt làm Triệu Hoán Thú của mình bị thương, lại càng không ngờ Triệu Hoán Thú sẽ mất khống chế vì điều này, nhất định là trong chuyện này còn có nguyên nhân gì khác.
“Giờ cậu hãy cầu mong con thú mất khống chế của cậu đừng giết quá nhiều người đi.” Phan Lệ Quân lạnh lùng nói.
“Tôi... Tôi cũng... A!” Bạch Dương vừa định giải thích thì đột nhiên cảm thấy đầu óc đau đớn kịch liệt.
Cảm giác này giống như linh hồn bị chém mạnh một nhát, đau khổ đến nỗi sắc mặt Bạch Dương trắng xanh, mồ hôi đầm đìa!
“Lại làm sao nữa?” La Vân Ba hơi mất kiên nhẫn nói.
“U... U Lang Thú của tôi... U Lang Thú của tôi!” Bạch Dương như mất cả linh hồn, ngã quỳ xuống đất, hai mắt vô thần nhìn hang động kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Nguyệt cũng nhíu mày lại, không biết tên Triệu Hoán Sư Bạch Dương này đang giở trò quỷ gì.
“U Lang Thú của tôi... Nó... nó chết rồi!” Bạch Dương hồn bay phách lạc phun ra câu nói này, giọng nói có vẻ như hắn cũng không dám tin.