Edit: Cơ Hoàng
Không đúng, không đúng.
Lúc trước hắn cũng dùng ý niệm tìm kiếm như vậy mà cái vòng cổ Nê Thu này vẫn bất động như bãi nước đọng, sao đến tận ngày hôm nay nó mới biến thành suối nước nóng tẩm bổ tinh thần?
Còn nữa, đúng ra Tinh Trần Ma khí mà trường học cung cấp phải có công hiệu mới đúng, sao giờ nó lại mất tác dụng?
“Thôi chết, hay là vòng cổ Nê Thu hút hết năng lượng trong Tinh Trần Ma khí mà trường mới cung cấp rồi!” Mạc Phàm bỗng nảy ra suy đoán kinh người như vậy.
Mạc Phàm lập tức tập trung ý niệm lại rồi tìm kiếm giữa hai cái Ma khí, lần này hắn đã nhanh chóng tìm ra kết quả.
Quả nhiên!
Mạc Phàm có thể cảm nhận được ở sâu trong Tinh Trần Ma khí mà trường học cấp vẫn còn một chút năng lượng, nhưng chỗ năng lượng này cũng đang dần mất đi…
Nói đúng hơn là vòng cổ Nê Thu chết tiệt kia như đang cầm một cái ống hút và hút lấy năng lượng của Tinh Trần Ma khí mà trường học cung cấp, nếu không phải hắn phát hiện ra sớm thì có khi cũng không tìm ra chút manh mối nào.
“Đệt, Tiểu Nê Thu, thì ra mày có cả bản lĩnh này nữa hả, đúng là nhìn không ra, mày ẩn giấu lâu như vậy cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra rồi.” Mạc Phàm tay cầm vòng cổ Nê Thu, chửi ầm lên.
Tiểu Nê Thu, Nê Thu chết tiệt!
Mày mau đền Tinh Trần Ma khí cho tao đi, mày hút sạch năng lượng như thế thì ông mày biết tu luyện kiểu gì...
Ê không đúng, hình như vừa nãy vòng cổ Nê Thu có phóng thích năng lượng cho hắn tẩm bổ, chuyện hắn cần lo lắng là nên giải thích như thế nào khi trả lại cho trường một cái Tinh Trần Ma khí chỉ còn cái xác không mới đúng!
Còn nữa, hình như... hình như cái vòng cổ Tiểu Nê Thu suốt ngày bị hắn mắng này là một Tinh Trần Ma khí!
Mạc Phàm lập tức cảm thấy đầu óc của mình sắp không đủ dùng rồi!
Tin này nổ to quá!
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Phải nhanh chóng làm rõ việc này.
Mạc Phàm lại tiếp tục tìm hiểu thì phát hiện cái vòng cổ Nê Thu mình hay đeo này có công năng như Tinh Trần Ma khí thật. Mạc Phàm thử ra lệnh bắt vòng cổ Tiểu Nê Thu trả lại năng lượng cho Tinh trần ma khí, nhưng nó không hề có chút phản ứng nào.
Mạc Phàm bắt đầu dở khóc dở cười.
Chuyện tốt làhát hiện ra vòng cổ Tiểu Nê Thu là một Tinh Trần Ma khí vô cùng trâu bò, vậy mà trước giờ hắn vẫn làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc là có cả núi vàng lại đi xin cơm.
Bi kịch là, Tinh Trần Ma khí trường học cho mượn đã bị hỏng, không còn một chút năng lượng nào, trông như hòn đá cuội nhặt được ở bờ sông vậy.
Mà nhà trường chỉ cho hắn sử dụng Tinh Trần Ma khí trong mười ngày, mười ngày sau phải trả lại nguyên si. Hôm đó hắn mà nói với Tiết Mộc Sinh rằng trong lúc nhàn rỗi, buồn chán hắn đã thay đổi hình dáng của Tinh Trần Ma khí thành hình con cá chạch, không biết vẻ mặt của lúc đó Tiết Mục Sinh sẽ thế nào khi trông thấy Tiểu Nê Thu nhỉ?
“Cô Đường nguyệt có kiến thức rộng rãi, chắc cô ấy sẽ biết nguyên nhân.”
Mạc Phàm biết mình có tự mò mẫm cũng vô dụng, tốt nhất là nên tìm người hỗ trợ.
Đường Nguyệt là lựa chọn đầu tiên của Mạc Phàm.
Lúc trước khi Đường Nguyệt nhìn thấu được quỷ kế của Mục Hạ với Mục Bạch, thì Mạc Phàm đã xây dựng được lòng tín nhiệm cô trò vững chắc với Đường Nguyệt.
……
“Cô Đường Nguyệt, cô ngủ chưa ạ?” Mạc Phàm gọi điện cho Đường Nguyệt.
“Tôi vừa thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, có chuyện gì thì em nói đi.” Giọng nói nhẹ nhàng gợi cảm truyền vào tai Mạc Phàm, điều này làm cho Mạc Phàm không ngừng nghĩ tới hình ảnh Đường Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh dáng người như ẩn như hiện làm người ta muốn phun máu mũi.
“Tinh Trần Ma khí của em có chút vấn đề, giờ em không biết phải làm thế nào, chỉ có thể gọi điện hỏi cô thôi.”
Mạc Phàm giả bộ như một học sinh đáng thương.
“Giờ em đang ở đâu?” Vừa nghe thấy Tinh Trần Ma khí, giọng Đường Nguyệt trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.
Tinh Trần Ma khí là bảo vật của trường học, nếu xảy ra vấn đề chính là một việc lớn!
“Em ở bể nước trên sân thượng lớp học số ba.”
“Ừ, chờ cô ba phút.” Đường Nguyệt nhanh chóng tắt điện thoại.
Tắt di động, Mạc Phàm lại tự dằn vặt, mới ba phút thì sao cô Đường Nguyệt có thể chạy từ khu ký túc xá giáo viên tới đây được. Cho dù là Trương Tiểu Hầu sử dụng Phong Quỹ cũng phải mất năm phút, huống hồ Mạc Phàm không tin cô Đường Nguyệt không cả thay áo ngủ.
Mạc Phàm còn đang suy nghĩ, trên sân thượng tối tăm lạnh lẽ đột nhiên xuất hiện dao động yếu ớt.
Sự dao động này vô cùng yếu ớt, nếu Mạc Phàm không chú ý sẽ không phát hiện ra được. Nó không giống dao động trong không khí, cũng không giống năng lượng nguyên tố nào đó đang chấn động, nó lặng yên không một tiếng động khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Mạc Phàm hả?”
Cuối cùng, một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại truyền tới.
“Là cô Đường Nguyệt ạ?” Mạc Phàm sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh.
Nơi này chỉ có ánh trăng chiếu xuống mấy ống nước đan xen giữa sân thượng, mây đen che mất một nửa làm cho sân thượng loang lổ chỗ sáng chỗ tối…
Thứ đầu tiên đập vào mắt Mạc Phàm là một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong khu vực chỗ sáng chỗ tối ấy, sau đó Mạc Phàm mới nhìn thấy Đường Nguyệt khoác một cái áo len rất dài đang bước ra từ trong bóng tối.
Cảm giác giống như cô Đường Nguyệt đi ra từ một cánh cửa khác vậy, trông cực kỳ kinh dị!
“Đây là năng lực gì vậy ạ?” Mạc Phàm không khỏi hít vào một hơi.
Thậm chí ngay cả tiếng bước chân ở hành lang hắn cũng không nghe thấy, rốt cuộc là cô Đường Nguyệt lên sân thượng bằng cách nào vậy, lại còn đi ra từ trong bóng tối như vậy nữa?
“Tinh Trần Ma khí của em bị làm sao?” Đường Nguyệt nhảy một phát lên trên bể nước.
Ánh trăng sáng chiếu rọi lên thân hình nóng bỏng của Đường Nguyệt, làm Mạc Phàm nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.
“Em cũng không biết nữa, em làm theo lời thầy Tiết Mộc Sinh nói, nhưng không biết vì sao năng lượng bên trong Trinh Trần Ma khí này lại đột nhiên biến mất, sau đó…”
“Sau đó thì làm sao?”
Mạc Phàm đang do dự, không biết có nên nói chuyện vòng cổ Tiểu Nê Thu của mình cho cô Đường Nguyệt biết hay không.
Nhưng hắn còn có quá nhiều thứ không hiểu về thế giới này, nếu không nói tình hình thực tế ra thì chưa chắc cô Đường Nguyệt đã tin tưởng mình.
“Sau đó năng lượng chuyển sang cái vòng cổ này của em.” Mạc Phàm móc vòng cổ Tiểu Nê Thu ra.
Mặc kệ thế nào đi nữa thì hắn vẫn nên khai báo thành khẩn với cô giáo, một mặt rất có thể sẽ bị cô Đường Nguyệt nhìn thấu, mà mặt khác, chuyện này không thể để báo với nhà trường được.
Hắn mắng chửi Mục Trác Vân, nhà trường đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi.
Nếu nhà trường còn biết hắn làm hỏng Tinh Trần Ma khí nữa, Mục Hạ sẽ có đủ lý do để đá hắn ra khỏi trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan.
“Em vừa nói là... năng lượng trong Tinh Trần Ma khí mà trường học cung cấp bị chuyển sang cái vòng cổ này của em hả?” Đường Nguyệt trợn to đôi mắt sáng ngời kia, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Vâng.” Mạc Phàm gật đầu.
“Em lấy cái vòng cổ này ở đâu?” Vẻ mặt của Đường Nguyệt biến hóa rõ ràng.
“Là vật gia truyền ạ.” Mạc Phàm trả lời.
Đường Nguyệt lập tức im lặng, đồng thời còn nhìn Mạc Phàm bằng đôi mắt thông tuệ kia, rồi lại nhìn vòng cổ của Mạc Phàm.
“Em có nói việc này cho ai biết nữa không?” Đường Nguyệt nghiêm nghị nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm không khỏi ngẩn người, sao cứ thấy lời này giống phân cảnh giết người cướp của kinh điển hay chiếu trên TV và trong phim ảnh thế nhỉ? Nhìn xung quanh, cái thời tiết này, bầu trời mây đen gió lớn, tất cả cứ bị phù hợp với kịch bản có một vị học sinh không chịu nổi áp lực học ma pháp nên nhảy lầu tự sát vậy kìa?